Chắc là vì chơi đùa cùng thú cưng một hồi nên chỉ mất vài phút là An Hách liền ngủ, có điều y vẫn không quen ngủ ở chỗ lạ nên giấc ngủ không sâu, lại mơ nhiều.
Đã thật lâu rồi ba không xuất hiện trong mơ của y nữa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi y đi học. Y biết ba cùng mẹ cãi nhau vì chuyện y đến trường, còn nội dung cụ thể thì y nghe không rõ, chỉ ngồi một mình trên cái ghế nhỏ cạnh cửa chờ bọn họ chấm dứt chiến tranh.
Cuộc cãi vã lại thăng cấp, y hơi sợ sệt lui về góc tường, chỉ sợ hai người họ nhìn thấy y sẽ tiện tay cầm cái ghế đập vỡ mất. Nhưng mẹ vẫn vọt lại đây, toàn thân y đột ngột cứng đờ như bị cái gì đó thật cứng đóng khung lại, khó thở, trong lòng đầy hoảng loạn.
Y muốn giãy dụa, nhưng không động đậy được.
Y há miệng thở dốc, muốn kêu một tiếng mẹ ơi, song cũng không lên tiếng được.
Mẹ… Y nghe thấy có người đang gọi mẹ, nhưng không phải giọng của y.
Điều này làm y rất sợ hãi, cố gắng giãy dụa.
"Mẹ ơi, con… sai rồi. Con sai rồi…"
Âm thanh bên tai càng ngày càng rõ, nhưng ngoại từ ba chữ con sai rồi ra thì những chữ khác đều rất mơ hồ, nghe không được nội dung. Khi An Hách mở choàng mắt ra, phát hiện cánh tay của Na Thần đang đặt trên ngực y, bên tai là tiếng lầm bầm không rõ của hắn: Con sai rồi…
Big 7?
An Hách bỏ cánh tay hắn xuống khỏi người mình, nhẹ nhàng lay hắn, Na Thần!
Na Thần cau mày, nói gì đó không rõ, sau biến thành thấp giọng rên, nghe chừng là đang gặp ác mộng.
Này, An Hách lại lay hắn tiếp, Cậu nằm mơ hả?
Na Thần cau mày trở mình, chậm rãi mở mắt, có chút mê mang nhìn y.
Ngoài cửa sổ đã hơi sáng, An Hách dựa vào ánh sáng từ ngoài hắt vào nhìn lên trán Na Thần giờ đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu gặp ác mộng hả?
Y hỏi.
Hả? Na Thần sờ sờ lên mặt mình.
"Nghe thấy cậu nói mớ."
Bàn tay Na Thần dừng một chút, giọng nói hơi trầm xuống: Nói cái gì.
An Hách nghĩ một chút:
"Không nghe rõ, hình như là mẹ ơi, con sai…"
Còn chưa nói xong lời, Na Thần đã đột ngột ngồi bật dậy. An Hách hoảng sợ, còn chưa hiểu ra làm sao thì Na Thần lại đột nhiên xốc chăn lên rồi nhảy xuống giường, giọng nói trở nên rất lạnh:
"Anh ngủ đi, chín giờ tôi sẽ gọi anh."
An Hách không đáp, Na Thần xoay người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lại thế rồi.
An Hách thở dài, ôm chăn xoay mình về phía tường.
Y rất mệt, tâm trạng cũng không sao tốt được, phản ứng ban nãy của Na Thần y cũng chẳng bất ngờ gì, thành ra không có ảnh hưởng tới cơn buồn ngủ của y, nhắm mắt một lát là y lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Hơn nữa lần này lại không nằm mơ, điều này khiến y trong cơn mơ màng khá là cảm động.
"Tôi và tổ quốc tôi, một phút giây cũng không thể chia ly… dù đi đến nơi đâu, tôi đều cất vang khúc hát ngợi ca này…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!