Chương 23: Giết tôi đi

An Hách nằm ở trên giường, tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng kín mít, nhưng tiếng pháo nổ bên ngoài truyền vào vẫn lớn đến mức khiến lồng ngực cũng cộng hưởng cùng, chỗ nào cũng ngửi thấy mùi thuốc súng, đến khi hắt xì liên tiếp mấy cái mới coi như là đỡ.

"An Hách mày làm sao vậy?"

Y nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhỏ giọng nói một câu, đã tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống giường ngủ rồi giờ tự dưng lại muốn chạy ra ngoài?

Đúng vậy, làm sao thế?

Thậm chí còn chẳng hỏi Na Thần sao lại đưa ra yêu cầu như vậy trong đêm giao thừa?

Đã rất nhiều năm y không kích động như vậy. Có thể vứt hết những điều mình ái ngại, những điều bản thân không muốn chấp nhận sang một bên, cái cảm giác mặc kệ yêu ghét không kìm được muốn tiếp cận một người khiến y bất an.

Y giơ tay lên, xòe các ngón tay ra, từ kẽ ngón tay nhìn lên bóng đèn trên trần nhà.

Vì sao vậy?

Na Thần cũng chẳng lớn hơn học sinh của y nhiêu tuổi. Tính cách cũng không được coi là tốt.

Cùng người ở chung có chút lao lực. Sống chung cũng có phần lao lực. Thỉnh thoảng còn não tàn, nghĩ đến ngôn ngữ sao Hỏa của Na Thần là y lại đau đầu.

Song Na Thần có ngoại hình bắt mắt, đúng kiểu y thích. Thời điểm đánh trống trông rất đẹp trai, lúc cười lên thì thật hấp dẫn, giọng lại gợi cảm.

An Hách cười cười, thật ra những cái đó không phải điều quan trọng.

Y xốc chăn lên nhổm dậy, ngồi trên mép giường ngây ngốc một hồi, lát sau mới chậm rãi đi vào phòng tắm, nhìn bản thân đầu tóc rối mù trong gương.

Điều quan trọng là những lời Na Thần vô ý bật ra kia khiến y ngày càng đồng cảm hơn với hắn.

Có bố mẹ không giống bố mẹ, một gia đình không giống gia đình.

Có đôi khi y muốn tiếp cận Na Thần, muốn biết rốt cuộc hắn có một gia đình như thế nào, có bố mẹ ra sao, có thể nào lại tìm được một người giống mình, từng trải qua tâm trạng bất lực, bất an lẫn khó chịu như vậy không.

Là vì quá cô độc nên mới muồn tìm đồng loại sao.

Xoắn xuýt với câu tự vấn lòng không chút ý nghĩa đó mất cả một tiếng sau, An Hách mới vơ lấy một túi quà tết cùng túi mua sắm màu đỏ đi ra cửa.

Thời điểm rời khỏi khu chung cư đi về chỗ đậu xe, một cơn gió bắc cuốn theo xác pháo thổi đến khiến y có chút không thở nổi.

Đã qua mười hai giờ đêm, không ít người vốn tụ tập dưới lầu đốt pháo hẳn đều vì rét mà đã trở về nhà. Y xem xét xung quanh, không còn ai nữa, vì thế đi thẳng tới gần xe của mình.

Trên xe đều là mảnh vụn nhỏ màu đỏ, may mà đã tắt chế độ báo động, nếu không xe này chắc phải gào lên đến viêm họng luôn.

Thời điểm đi ngang qua phòng bảo vệ của khu dân cư, ông bảo vệ cười hềnh hệch đối với việc y dùng vợt bắt muỗi:

"Ha ha ha thầy An năm mới vui vẻ nhé, lúc này thầy còn đi ra ngoài à? Ha ha ha ha…"

Y đưa túi quà Tết qua:

"Chúc chú năm mới vui vẻ."

Bảo vệ nhận được quà Tết liền cảm động không thôi, liên tiếp nói lời cảm ơn.

"Trao đổi chuyện này đi," An Hách vẫy tay, bảo vệ nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, y chỉ vào cái vợt bắt muỗi của mình,

"Chú có thể đừng cười vì cái này nữa không? Cũng qua cả năm rồi còn gì."

"Ha ha ha ha nhưng nhịn không được," Bảo vệ cười sung sướng đến lộ hết cả hàm răng ra,

"Thì một năm qua chẳng phải không có cái vợt thầy liền không vào được cửa sao ha ha ha ha…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!