Chương 24: Vương gia hoăng (đoạn ngắn 1)

(*) Thời xưa gọi các chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng

"Vương gia." Nàng đáp lại bằng tiếng gọi giống như thâm tình khẩn thiết, tình ý khó nén như nhiều năm tương tư cuối cùng gặp được, bước nhanh về phía

trước lao vào trong ngực hắn, vốn còn một hơi treo ngược, nhìn hắn kéo

theo như vậy cũng là chịu tội, nàng không ngại làm chút việc thiện giúp

hắn một chút.

"Khụ khụ." Quân Dập Hàn bị nàng chạy như bay kích

tình va chạm vào ngực, giữa ngực không ức chế được chấn động, ho khan

như muốn tê liệt phế phủ, không ngoài dự tính phun ra ngụm máu lớn như

thế, hắn liều mạng đến một hơi cuối cùng nói, "Là bổn Vương sơ sót,

khiến Vương phi chịu khổ, hiện giờ có thể chính mắt nhìn thấy Vương phi

bình yên vô sự trở lại, bổn Vương cũng yên... Yên tâm..."

Rốt cuộc phải chết rồi sao?

Ôn Noãn mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt lại vẻ mặt kinh hoàng, tay chân luống cuống giơ tay áo lau lung tung vết máu bên môi hắn, tốn sức đỡ

Quân Dập Hàn toàn bộ vóc người đè lên vai nàng, giọng nàng nức nở lay

mạnh hắn, "Vương gia, chàng không sao chứ? Vương gia, chàng nói vài lời

đi, ngàn vạn lần không được hù dọa vi thê? Vương gia, chàng tỉnh..."

"Rầm." Ôn Noãn dùng sức lay quá mạnh, Quân Dập Hàn ngã ngửa người về phía sau, đồng thời dưới chân nàng "trượt" một cái không gì giữ lại đè lên người

hắn.

Lần này phải chết đi!

Một va hai lay ba đè, ba kế liên tiếp ra trận, cũng không tin giày vò không chết hắn!

Vậy mà...

"Phu... Nhân..." Hắn thoi thóp một hơi vang lên dưới người nàng.

Chẳng lẽ thế mà lại... Đè sống?!

Nàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, lại vừa đúng lúc nhìn thấy hắn

nhắm mắt cổ xiêu vẹo, trong lòng nàng thả lỏng, thật hài lòng.

Chỉ có "Đao phủ" không nỗ lực, không có đánh ma bệnh không chết!

Ôn Noãn đắm chìm trong vui sướng đại cáo công thành, không nhìn vẻ mặt quỷ dị của người chung quanh, cứ như vậy không nhúc nhích đè lên trên ngực Quân Dập Hàn, khóe môi không ức chế nâng lên đường cong thưởng thức

dáng vẻ tắt thở của hắn. Trong lòng nàng hơi tiếc hận, duỗi ngón tay

phác họa hàng mi nét mày còn sót lại hơi ấm, thật sự rất đáng tiếc vẻ bề ngoài.

Vừa rồi lúc Ôn Noãn "Ôm ấp yêu thương" thì Bạch Ưng thuận thế chuyển Quân Dập Hàn bất động thân sắc dời lên người nàng, chính lúc này lẳng lặng ôm cánh tay đứng trên mái nhà cong cách đó không xa nhìn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!