Chương 6: (Vô Đề)

Ngày hôm sau Thiền Y đến tìm Sương Sương, hình như đêm qua nàng ta bận rộn tới rất khuya nên khi ngồi ở trong phòng Sương Sương, vẻ mặt còn mang theo chút mệt mỏi: "Chuyện đêm qua muội ngàn vạn lần chớ để trong lòng."

Đêm qua Thiền Y cũng ở Hí Tuyền Các, lúc ấy nàng ta khó mà nói được câu gì, dù sao thì cũng không đến lượt một hoa nương như nàng ta lên tiếng.

Sau khi nàng ta nói xong thì chú ý tới biểu tình của Sương Sương, ngoại trừ hai mắt có hơi sưng ra thì tất cả đều ổn.

"Ta biết." Sương Sương mỉm cười với Thiền Y: "Bây giờ cứ luẩn quẩn ở trong lòng thì chỉ càng khiến sau này thêm luẩn quẩn mà thôi."

Thiền Y nghe được lời này, không nhịn được mà nói: "Có lẽ đêm qua tâm trạng Ổ thiếu gia không tốt, đương nhiên là, chúng ta làm hoa nương sẽ khó tránh khỏi việc phải chịu một chút oan ức. Nhưng muội phải nghĩ cho kỹ, chúng ta chỉ vì kiếm tiền, cầm tiền rồi cười xoà cũng sẽ không sao hết. Dù lời nói của Ổ thiếu gia quá đáng, nhưng hôm nay đã cho người đưa tới một hộp trang sức, coi như là nhận lỗi với muội, muội mở ra nhìn xem sao?"

Sương Sương đâu thèm để ý tới những thứ trang sức đó, Thuỷ Hương đưa đến, nàng liền ném lên bàn trang điểm.

Thiền Y nói xong liền biết Sương Sương không muốn, nàng ta thầm thở dài, nhưng cũng không tiện nói gì nữa.

***

Sau khi Thiền Y rời khỏi, Sương Sương lại phải đi huấn luyện, có lẽ chưởng sự cũng biết chuyện đêm qua Sương Sương không giữ mặt mũi cho khách nhân nên giọng nói lạnh nhạt hơn hẳn ngày thường, giao nhiệm vụ cũng nặng hơn trước đó.

Sương Sương không nói tiếng nào, chỉ yên lặng chịu đựng.

Cuối cùng Sương Sương cũng kết thúc một ngày huấn luyện, nàng trở về phòng, vừa mới bước vào liền nghe thấy tiếng đồ vật rơi trên mặt đất.

Nàng vừa nhìn liền phát hiện là hộp trang sức mà Ổ Tương Đình đưa cho, đồ trang sức ở bên trong đều rơi hết ra ngoài, mà Thuỷ Hương thì đang hoảng hốt nhặt vào.

Không chỉ có vậy, trên đầu nàng ta còn có thêm một cây trâm cài tóc mà Sương Sương chưa từng nhìn thấy.

Sương Sương không cần nhìn kỹ cũng biết ngay cây trâm đó không phải là của Thuỷ Hương.

Xem ra nha đầu này dám ăn trộm đồ của nàng, còn cài cả trâm mà Ổ Tương Đình đưa.

Sương Sương đi tới: "Nếu ngươi thích thì cứ lấy hết đi, mau đi chuẩn bị nước, hôm nay ta rất mệt mỏi."

Nàng căn bản là coi thường đồ mà Ổ Tương Đình đưa tới, cho dù đồ tốt hơn nữa thì cũng thế nào, chi bằng dứt khoát đưa cho nha đầu này, tránh cho nàng phải nghĩ đến.

Thuỷ Hương cả kinh, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ thật sự cho ta những thứ này sao?"

"Ừ."

Thuỷ Hương vui không kìm được, vội vàng nhặt hết đồ trang sức cho vào hộp, đậy nắp lại, nàng ta cũng không quên gỡ cây trâm trên đầu ra cất vào: "Sau này tỷ tỷ không thể hối hận, cho ta rồi thì chính là của ta."

Sương Sương mới không bao giờ thèm lấy lại đồ vật đã cho đâu.

***

Từ khi Thuỷ Hương được Sương Sương cho hộp đồ trang sức này, thái độ đối với Sương Sương lập tức tốt hơn hẳn trước đây.

Lúc trước vẫn còn âm thầm nói xấu nàng với người khác, bây giờ lại chủ động nói với Sương Sương ai là người lén lút nói xấu sau lưng nàng.

Nha đầu này thật sự là gió chiều nào xoay chiều ấy, Sương Sương cũng lười so đo.

***

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, Đỗ Nương lại bảo Sương Sương tới Hí Tuyền Các, lần này trước khi Sương Sương đi vào nàng ta còn dặn đi dặn lại Sương Sương.

"Hôm nay ở trong phòng là Ổ thiếu gia và Tống thiếu gia, cả hai đều là nhân vật có tiếng tăm ở thành Kim Lăng, sinh nhật của ngươi đang tới ngày một gần, ngươi cũng không thể hồ đồ. Dù ta rất muốn đối xử tốt với các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ, Thược Kim Quật là nơi làm ăn."

Nói xong Đỗ Nương liền mang Sương Sương tiến vào, quả nhiên trong Hí Tuyền Các chỉ có mỗi hai nam nhân, là Ổ Tương Đình và một vị công tử nữa.

Tướng mạo của vị công tử kia cũng coi như anh tuấn, chẳng qua vì ngồi ở bên cạnh Ổ Tương Đình nên quả thật là có chút mờ nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!