Ổ Tương Đình nghe vậy thì đặt Sương Sương nằm xuống, đắp kín chăn lên cho nàng.
"Ta ra ngoài một lát, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng đi loạn."
Sương Sương cũng nghe thấy lời của Hứa Tinh Hán, nàng liền kéo ống tay áo Ổ Tương Đình: "Người nào tới vậy?"
Ổ Tương Đình liếc nhìn nàng, chỉ nói: "Không có gì, nàng nghỉ ngơi đi."
***
Ổ Tương Đình nói ra ngoài một lát, nhưng vừa đi liền đi cả buổi chiều. Sương Sương dùng bữa tối xong mới thấy hắn trở lại.
Hắn vào lều thì thấy Sương Sương đang ngồi chống cằm trước bàn, hắn nhìn nàng: "Sao còn chưa ngủ?"
Trong mắt Sương Sương hiện lên chút u oán, không biết Hứa Tinh Hán có dặn dò gì Đồng La Phưởng hay không mà chiều nay tiểu cô nương này không chịu đưa Sương Sương đi chơi nữa.
Cô bé chỉ cho nàng đi loanh quanh trong khu lều trại, làm nàng buồn bực đến phát chán.
"Bọn họ nói xế chiều ngày hôm nay ngươi đua ngựa với Đồng La Luật?" Sương Sương hỏi hắn.
Ổ Tương Đình cởi áo khoác, treo lên giá xương.
Mạc Bắc không có bình phong, ở đây đều dùng xương dê bò ngựa làm thành giá xương để treo y phục.
"Ừ." Ổ Tương Đình treo y phục xong thì ngồi lên giường, hắn đã tắm ở ngoài rồi mới vào.
Hắn vừa ngồi xuống giường, Sương Sương liền đi tới: "Ta cũng muốn đi, ở trong lều này mãi quá nhàm chán."
Khi ở Kim Lăng nàng còn có thể đọc sách, có thể dạo phố, có thể nghe khúc, nơi này không có gì cả, ngoài trời đất bao la. Nếu được cưỡi ngựa ở nơi trời đất bao la này thì sẽ không nhàm chán nữa.
Ổ Tương Đình ngẩng đầu nhìn Sương Sương: "Nàng muốn đi đua ngựa sao? Rất nguy hiểm."
"Ta có thể đứng xem ở bên cạnh." Sương Sương vội nói.
Ổ Tương Đình không lên tiếng, nhưng tầm mắt hướng vào Sương Sương.
Sương Sương thấy dáng vẻ hắn đang muốn cởi giày, dường như hiểu ra gì đó.
Nàng cắn môi, ngồi xổm xuống, đưa tay cởi giày ống cho Ổ Tương Đình, sau khi cởi xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, ý cầu khẩn trong mắt vô cùng rõ ràng.
"Để sau rồi nói."
Nhưng Ổ Tương Đình chỉ nói vậy.
Sương Sương nghe xong liền muốn ném chiếc giày đang cầm trong tay, còn chưa kịp ném thì Ổ Tương Đình đã nói với nàng: "Ném thì không đi."
Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đặt xuống.
***
Trong lòng Sương Sương có vướng bận nên sáng hôm sau còn dậy sớm hơn cả Ổ Tương Đình.
Nàng vừa tỉnh lại liền thấy mình đang ngủ trong n.g.ự. c Ổ Tương Đình, nàng muốn chui ra khỏi n.g.ự. c đối phương nhưng thất bại.
Sương Sương ngọ ngoạy thì bị ôm càng chặt hơn, nàng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Tuy nàng đã tỉnh nhưng không muốn ngồi dậy, đại khái là ngày thường đều thức dậy muộn hơn hôm nay nhiều, cho nên dù tỉnh lại, Sương Sương cũng không muốn rời giường sớm như thế.
Anan
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!