Chương 18: (Vô Đề)

Hứa Tinh Hán ngồi trong quán trà đối diện gánh hát, trà trước mặt hắn đã đổi qua hai bình. Hắn thở dài, thật không hiểu nổi tại sao biểu ca biết rất rõ là đối phương sẽ bỏ trốn, vậy mà còn để mặc cho đối phương trốn, đã vậy, tìm được rồi tại sao không đưa ngay về?

Thôi, tâm tư biểu ca sao hắn có thể đoán được.

***

Sương Sương ở sau sân khấu đã sợ đến mềm nhũn cả hai chân, nàng nghẹn ngào một tiếng, liền bị đặt lên bàn trang điểm của đào kép, hình như lúc nàng giãy giụa đã làm đổ những hộp phấn màu dùng để hoá trang kia.

Gương mặt của Ổ Tương Đình xuất hiện trước mắt nàng, bóng tối cuối ngày dần dần bao phủ, ánh sáng sau sân khấu rất yếu, ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chỉ chiếu sáng một ô cửa sổ nho nhỏ.

Thật ra thì diện tích sau sân khấu không lớn, bên trong chất đầy y phục cùng đồ dùng biểu diễn của đào kép, trong không gian chật hẹp bí bách, nàng nằm bên dưới Ổ Tương Đình, run rẩy như chim sợ nỏ.

"Ta..." Hồi lâu sau Sương Sương mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ta không trốn."

Một bàn tay lạnh như băng vuốt từ mặt xuống cổ nàng, tiếp tục trượt theo y phục, dừng lại ở chỗ đai lưng.

Một lát sau, Sương Sương gần như sắp khóc: "Không muốn, không muốn, thân thể ta không tốt."

Nàng nằm trên bàn trang điểm lạnh lẽo, giọng nói Ổ Tương Đình lạnh nhạt như băng giá, từ đỉnh đầu nàng truyền tới: "Không quan trọng, ta sẽ không chạm vào nàng ở chỗ này."

Hắn hơi cúi người, ung dung nói một câu bên tai Sương Sương.

"Chẳng qua chỉ dạy dỗ nàng một chút thôi."

"Xoẹt!"

Tiếng vải vóc bị xé ra.

Sương Sương thấy Ổ Tương Đình lấy ra một cái rương gỗ thì có chút sửng sốt, đến khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, nàng gần như kêu thét lên thành tiếng: "Ổ Tương Đình, ngươi không thể đối xử với ta như vậy."

Nàng biết đó là cái gì.

Trong cung có những cung nhân phạm lỗi, những cung nhân kia chưa đến mức phải lĩnh tội chết, nhưng để trừng phạt bọn họ, liền biến bọn họ từ cung nhân bình thường thành một nô lệ mà ngay cả người ti tiện nhất cũng không bằng, trên người những nô lệ kia đều sẽ có một hình xăm.

Trong cung của Sương Sương cũng có nô lệ, chữ trên người đều là tên nàng.

Trên người nô lệ đều sẽ khắc một chữ trong tên của chủ nhân, như vậy thì nếu như nô lệ bỏ trốn, người khác nhìn thấy hình xăm đó, cũng có thể biết kẻ đó là nô lệ đào tẩu.

"Tại sao?" Ổ Tương Đình lạnh lùng hỏi ngược lại nàng.

Tại sao không thể như vậy với nàng?

Cả người Sương Sương run rẩy, nàng nhìn vào mắt đối phương, cứ có cảm giác như đối phương đã sớm nhìn thấu nàng, nhìn thấu những gì nàng nghĩ, nhìn thấu nàng là ai.

Sương Sương cắn chặt răng, đến lúc này rồi làm sao nàng dám nói thật rằng nàng là Gia Ninh, cao ngạo của nàng đã sớm bị đối phương đánh vỡ nát không còn chút gì, nàng giống như một kỹ nữ hầu hạ hắn, nịnh nọt hắn, lấy lòng hắn.

Nàng không cần gì cả, nhưng lòng tự trọng là lớp che đậy cuối cùng của nàng.

Nàng không có quốc gia, không có phụ mẫu, không có ngôi vị Công Chúa, cái gì cũng không có, bất kỳ ai cũng đều có thể khi dễ nàng, một hoa nương nho nhỏ có thể đánh nàng, trước kia nam nhân này đứng trước mặt nàng giống như một con chó, nay có thể cởi y phục của nàng, tuỳ ý đè nàng lên bàn trang điểm mà ức hiếp.

Làm sao nàng dám nói mình là Công Chúa Gia Ninh, người Hoàng Thất thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành.

Ngày mất nước, nàng cùng Mẫu Hậu ngồi giữa đại điện trống không, trong mắt Mẫu Hậu không có dù chỉ một giọt nước mắt, bà chỉ sờ đầu nàng: "A Ninh, cùng đi với Mẫu Hậu thôi."

Hai người đều biết nếu như hai người bị quân phản loạn bắt được thì sẽ có kết quả gì, Phụ Hoàng nàng đã bị bệnh từ trần, Thái Tử ca ca của nàng còn đang mang theo đám thân binh cuối cùng đi ngăn chặn quân phản loạn, thật ra thì chỉ đang cố tranh thủ cho nàng và Mẫu Hậu thêm chút thời gian để tự vẫn.

Khi đó nàng căn bản không dám nói với Mẫu Hậu, thật ra thì nàng không muốn chết, nàng sợ.

Nàng sợ đau, cũng cảm thấy mình chưa có sống đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!