Ta phải cố hết sức đè nén, bắt bản thân phải tỉnh táo, phải lạnh lùng, để hắn không nhận ra.
Ta an ủi Thu Yến:
"Không liên quan đến ngươi đâu. Cho dù không có ngươi, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ cách khác để ép ta vào cung."
Trước khi rời đi, Thu Yến nghĩ mãi mới nói được một câu:
"Cô nương, người không biết chữ có khi lại là chuyện tốt. Nghe nói Ngũ công chúa ghét nhất là mấy người đọc sách, có khi người không biết chữ lại hợp ý công chúa hơn."
Ta sững người, rồi bật cười.
Thật trùng hợp.
Giờ đây ta đã đọc không ít sách, lại còn viết chữ rất đẹp.
Tất cả đều do Tống Độc Hạc từng chút từng chút dạy cho ta.
Hắn không chê ta ngu ngốc, không chê ta nhớ chậm.
Ngược lại, hắn khen ta nhớ kỹ, còn khen ta nét ngang viết rất thẳng, cổ tay vững, là bẩm sinh hợp học hành.
Ngươi xem, cũng là một người, nhưng trong mắt hai người khác nhau lại mang hai cách nhìn.
Có người mắng ta là kẻ ngu dốt, có người lại coi ta là thiên phú bẩm sinh.
Chỉ vì cái tâm của người dạy có yêu ghét khác nhau, nên sinh ra đánh giá khác biệt.
Nhưng ta, vẫn là ta.
Vẫn là Lâm Chi.
Cho nên, kẻ ghét ngươi, ngươi có làm đúng bao nhiêu, hắn cũng không ưa.
Người thật lòng quý ngươi, dẫu ngươi làm sai, hắn cũng thấy ngươi đáng yêu.
Vậy nên, người và chuyện không phù hợp, thì phải tránh xa ra.
Ta khẽ gật đầu, cảm ơn nàng một tiếng.
"Ừ. Ta nhất định sẽ sống thật tốt trong cung. Ngươi cũng phải bảo trọng."
Thu Yến không định quay về quê.
Nàng là bị cha mẹ bán cho bọn buôn người.
Nàng rất thông minh, sớm đã nhìn thấu lòng người lạnh nhạt.
Giờ nàng có một trăm lượng bạc, có thể đi đây đi đó, làm điều mình muốn.
Ta cũng nhờ nàng tìm giúp một thứ.
Nếu có biến cố, nàng sẽ gửi nó về kinh cho ta.
Nàng gật đầu đáp ứng, tràn đầy kỳ vọng, hướng tới tương lai tươi sáng.
Trong lòng ta dâng trào cảm xúc, từ tận đáy tim mà mừng cho nàng.
12
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!