Người quá nghe lời cũng phải trả giá.
Vì không tính toán cho bản thân, nên mới không có tin tức, không có quan hệ, không có đường đi.
Như hiện tại, ngay cả muốn quỳ gối cầu xin, cũng không biết nên quỳ trước cửa nhà ai.
Trăng đã l*n đ*nh đầu cành cây.
Cửa sân "két" một tiếng mở ra.
Ta khoác áo đứng dậy, mở cửa phòng, liền thấy Triệu Phác tay xách cung đăng tinh xảo, xuất hiện trong sân.
Trong màn đêm, hắn thân mặc cẩm bào, tóc vấn ngọc quan, mắt mày sâu thẳm, vẫn giống như một bức họa.
Nhưng ta đã chẳng còn lòng tôn kính, chỉ muốn xé nát bức họa đó.
Chưa kịp mở miệng, hắn đã nói trước: "Kẻ gác cổng dám khinh nhục ngươi đã bị xử lý rồi."
Ngày hôm qua, vì muốn tìm tin tức của Tống Độc Hạc, ta đã hạ mình đến phủ Tể tướng cầu xin, kết quả là ngay cả cửa cũng không vào được.
Ta quỳ trước cửa phủ từ sáng sớm đến tối muộn, dập đầu không biết bao nhiêu cái.
Chẳng ai chịu truyền lời, chẳng ai đỡ ta dậy.
Trán ta rách, đầu gối ta đau đến tê dại.
Cuối cùng chỉ có thể lảo đảo quay về.
Giây phút đó, ta hận chính mình là một nữ nhi mồ côi, mệnh như bèo trôi theo nước.
Chưa từng có quyền nắm lấy vận mệnh, lại càng không thể đổi mệnh.
Nghe hắn nói xong, ta chỉ muốn bật cười.
Một con tốt thế mạng thôi, nếu không có chủ tử ra lệnh, kẻ đó dám tự tiện làm bậy sao?
Bọn họ nghĩ ta ngốc, chẳng phân được đúng sai.
Đúng là ghê tởm!
"Có lời gì thì nói thẳng, không thì cút."
"Ngũ công chúa chọn thư đồng, Lâm Điệp Vân bị chọn trúng, nhưng nhà họ Lâm không muốn nàng ấy đi."
Nên mới tìm đến ta?
Lửa giận bùng lên trong lồng n.g.ự. c ta. Trong mắt bọn họ, ta là gì chứ?
"Vậy thì để nàng ta đi c.h.ế. t đi."
"Ta biết ngươi đang dò hỏi tin Tống Độc Hạc. Ngũ công chúa là biểu muội của hắn. Ngươi vào cung, tự nhiên sẽ biết được điều ngươi muốn biết."
11
Tâm ta khẽ lay động.
Khi ấy, ta còn chưa biết Ngũ công chúa tính khí tàn bạo, danh xấu lan xa.
Ta chỉ cảm thấy, nhà họ Lâm cùng Triệu Phác xưa nay không có lòng tốt gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!