Hắn vẫn đeo mặt nạ vàng, nằm yên trong quan tài.
Nhưng hôm ấy, từ trong cung khiêng ra là hai cỗ quan tài giống hệt nhau.
Một cỗ tên là Sở Thần.
Một cỗ tên là Tống Độc Hạc.
Sở Ninh nói:
"Biểu huynh và hoàng huynh như huynh đệ ruột thịt, không phân ngươi ta. Có biểu huynh làm bạn cùng hoàng huynh, trẫm mới yên lòng."
Có đại thần nói điều này trái lễ nghi.
Sở Ninh cười lạnh:
"Chi bằng ngươi xuống đất hỏi tổ tông một phen, xem lễ nghi có sửa được không. Nếu không được, trẫm sẽ nghiêm cẩn nghe theo tổ huấn."
Tất cả đều im lặng.
Khi đưa tang, ta không khóc.
Tống Độc Hạc được an táng vào hoàng lăng, ta cũng không khóc.
Hoàng lăng khép lại, ta vẫn không khóc.
Ta cưỡi ngựa quay về trong mơ hồ.
Giữa đường tuyết rơi, tuyết bay rối loạn giữa không trung.
Bỗng có một bông tuyết rơi vào mắt ta.
Ta vô thức gọi: "A Hạc, tuyết bay vào mắt ta rồi…"
Nói xong lời ấy, ta mới chợt nhận ra, không còn A Hạc nữa, thế gian này đã chẳng còn Tống Độc Hạc, hắn đã thực sự… thực sự rời khỏi cõi đời này.
Nỗi bi thương trong khoảnh khắc ấy cuộn trào dâng lên.
Cả trời đất bỗng chốc lặng ngắt, tất cả thanh âm đều biến mất, chỉ còn nỗi cô tịch vô biên từ bốn phương tám hướng, lặng lẽ nhấn chìm lấy ta.
Ta gào khóc như điên trong tuyết.
Ta muốn nói: "Tống Độc Hạc, ta đau lắm… tim ta đau quá…"
Nhưng lời nói đến bên môi lại nghẹn lại.
Ta lại một lần nữa ý thức được, thế gian này không còn Tống Độc Hạc.
Sẽ không còn nữa, thế mà ta lại không nhớ nổi, mãi vẫn không nhớ nổi.
Luôn để tên hắn trào lên nơi đầu môi, rồi lại lặng lẽ nuốt xuống.
Quá trình ấy chẳng khác nào bị lăng trì.
Từng nhát từng nhát cứa nát trái tim ta, hết lần này đến lần khác…
45
Vì quốc tang, suốt mùa đông ấy, thượng kinh yên tĩnh vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!