Sở Thần ngồi trên chiếc xe lăn đặc chế, thân vận long bào tinh xảo hoa lệ, áo gấm đen thêu rồng vàng năm móng, văn rồng sắc nét, dữ tợn uy nghiêm.
Trên đầu đội kim quan đơn giản, búi tóc được buộc lại chỉnh tề.
Trên mặt vẫn mang một chiếc mặt nạ vàng, khiến người ta chẳng nhìn rõ biểu cảm.
Nghe nói ta đến, hắn cũng chẳng ngẩng đầu nhìn, chỉ chuyên chú vào tấu chương trước mặt, cất giọng hờ hững:
"Ninh nhi đã nói với trẫm về việc của ngươi. Đa tạ ngươi đã dạy dỗ nàng chu đáo. Nàng trưởng thành như hôm nay, trẫm rất cảm kích."
"Nàng gọi ngươi là tỷ tỷ, trẫm cũng sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, phong làm công chúa. Ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."
"Nếu muốn nhập triều làm quan, cũng được. Ngươi giỏi tính toán, tinh thông nhân sự, bộ Hộ và bộ Lại đều là nơi thích hợp. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu còn có dự định khác, cũng có thể nói với trẫm, trẫm sẽ thuận theo ý ngươi."
Ta lặng lẽ nhìn đôi mắt và bờ môi lộ ra sau lớp mặt nạ của hắn, dung mạo ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng.
Đó là dung mạo ta từng nhiều lần vẽ trong trí nhớ.
Cảm xúc trong lòng ta khó diễn tả, vị chua xót từ n.g.ự. c lan khắp tứ chi, khiến lòng bàn tay ta như bị kim đ.â. m nhức nhối.
Ta ngẩng đầu, dứt khoát nói: "Bệ hạ có thể thỏa mãn cho thần ba nguyện vọng chăng?"
Trong đại điện trống trải, đến cả hô hấp của Sở Thần dường như cũng ngưng trệ.
Hồi lâu, hắn đáp: "Được!"
Ta nói:
"Nguyện vọng đầu tiên của thần, là muốn được nhìn dung nhan thật sự của bệ hạ. Thần muốn biết, bệ hạ có phải là cố nhân mà thần từng quen hay không."
Sở Thần trầm mặc rất lâu, hắn đưa bàn tay biến dạng của mình chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt đầy sẹo, có dấu vết cào cấu, rạch rách, thậm chí bị cắn xé.
Đôi mắt kia rất giống Tống Độc Hạc, nhưng rõ ràng, không phải là hắn.
Ánh mắt ta phủ một tầng hơi nước, ta khẽ cất tiếng: "Đa tạ bệ hạ."
Hắn từ từ đeo mặt nạ lại, bình tĩnh nói:
"Không sao, Tống Độc Hạc đã c.h.ế. t rồi, ngươi… cũng nên buông xuống thôi."
"Vậy, Hạc tiên sinh là ai?"
"Là cái tên trẫm dùng khi hành tẩu bên ngoài, để che giấu thân phận."
"Vậy thì thần không còn lời gì để nói nữa."
Ta cúi người hành lễ, chậm rãi quay lưng bước ra khỏi đại điện.
Sau lưng vang lên lời hỏi của Sở Thần: "Nguyện vọng thứ hai của ngươi là gì?"
"Thần còn chưa nghĩ xong, nghĩ được rồi sẽ bẩm với bệ hạ."
Ta chậm rãi đáp.
Không rõ vì sao, mỗi khi nhìn thấy Sở Thần, ta lại cảm thấy thân thiết lạ thường.
Ta không sợ hắn, một chút cũng không sợ, thậm chí còn nghĩ nếu tự tay gỡ bỏ mặt nạ của hắn, e là hắn cũng chẳng nổi giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!