Chương 33: (Vô Đề)

Bởi có lẽ, đáp án vốn không tồn tại.

Hoặc nếu có tồn tại thì cũng là thiên thư không chữ, có tìm được cũng chẳng thể hiểu.

Trời đã tối.

Cung nữ, thái giám đến thắp đèn.

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang.

Thấy tổng quản thái giám bưng một cái khay, bên trên có ba vật: một thanh chủy thủ, một chén rượu độc, và một dải lụa trắng.

Ta lại một lần nữa cảm nhận rõ rệt mùi vị của tử vong.

Sợi dây vô hình bóp chặt cổ họng, khiến yết hầu ta nghẹn đắng, đến một chữ cũng không phát ra nổi.

Sở Dực chậm rãi đứng lên, nói với ta:

"Lâm Chi, đi đi, ta không tiễn nữa. Hôm nay, ta rất vui. Đây là lần nàng ở bên ta lâu nhất."

Ta không nói nên lời.

Cũng chẳng biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, ta mới lên tiếng: "Ta đi đây."

41

Ta thất thần bước ra khỏi cung môn của hắn.

Trời đêm u ám như mực, cung đăng được thắp sáng cũng chẳng thể xua tan bóng tối.

Bốn phía lờ mờ m.ô.n. g lung, tựa hồ quái thú nơi vực sâu lúc nào cũng có thể bò ra từ bóng tối, nuốt chửng người ta.

Hoàng cung này rộng lớn biết bao, rốt cuộc là chốn tôn quý nhất thiên hạ, hay là pháp trường lớn nhất nhân gian?

Không lâu sau, trong cung vang lên mấy tiếng chuông.

Ta biết, Sở Dực đã chết.

Sợi dây vô hình trong tim như đứt phựt một tiếng, ta che mặt khóc nức nở, từng nhịp tim như bị kim châm từng mũi, từng mũi một.

Ta không nhịn được mà khinh bỉ chính mình.

Vì sao phải khóc? Đây chẳng phải là điều ngươi mong cầu sao?

Ngươi khóc đến thương tâm như vậy, thật sự là vì thương tiếc hắn sao?

Rõ ràng ngươi có thể đi cầu xin Sở Thần, cầu xin Sở Ninh, đi ngăn đám thái giám lại, vì sao lại không làm?

Chẳng qua là biết Sở Dực c.h.ế. t mới là kết cục tốt nhất.

Rõ ràng trong lòng ngươi lại một lần nữa chọn Sở Thần và Sở Ninh.

Vậy mà giờ lại ngồi đây khóc lóc?

Chỉ là nước mắt cá sấu, vừa đê tiện lại đáng khinh.

Nhưng ta không được khóc sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!