Chương 31: (Vô Đề)

Triệu Phác năm xưa từng cao cao tại thượng, nói g.i.ế. c người là giết, nay lẫn trong đám tội nhân.

Trên thân hắn mang đầy vết thương, m.á. u me be bét, nhếch nhác dơ bẩn, tựa hồ ánh hào quang năm nào đã bị l*t s*ch, chỉ còn lại một kẻ tầm thường không hơn không kém.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền gào lên lao tới, lại bị ngục tốt giữ chặt.

Hắn giãy giụa, giận dữ chất vấn ta:

"Biểu ca ta đối với ngươi tốt đến thế, vì sao ngươi lại đối xử như vậy? Vì sao phải hãm hại hắn đến thế? Ngươi có biết hắn đã vì ngươi mà làm những gì không?"

"Hắn nguyện đoạn tuyệt với mẫu thân, trở mặt với nhà họ Triệu, chỉ để lấy ngươi làm vợ. Hắn thậm chí chẳng muốn để ngươi chịu uất ức làm thiếp. Thế mà ngươi lại tự tay đẩy hắn từ thiên đường xuống địa ngục."

"Ngươi có trái tim không? Có lương tâm không?"

"Ta hận, ta thật sự hận. Lúc trước ta đáng ra nên một kiếm g.i.ế. c c.h.ế. t ngươi mới phải. Nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ g.i.ế. c ngươi, g.i.ế. c ngươi!"

Hắn trút hết mọi phẫn hận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, răng nghiến ken két.

Nếu không có người cản, hắn chắc chắn sẽ nhào tới bẻ cổ ta, đập nát đầu ta.

Nhưng ta chỉ điềm nhiên lạnh nhạt nói với hắn:

"Nếu thật sự có thể quay ngược thời gian, ta sẽ chọn vĩnh viễn không gặp các ngươi, không quen biết các ngươi. Người hối hận, chẳng phải chỉ có mình ngươi."

Ta sẽ quay về thời điểm trước khi quen biết bọn họ, trước khi quen biết Tống Độc Hạc.

Ta sẽ lặng lẽ rời đi, bái sư học nghệ, sống một đời yên ổn.

Như vậy, giữa ta và bọn họ sẽ không oán không hận.

Tống Độc Hạc cũng sẽ không vì ta mà bị bại lộ thân phận.

Hắn sẽ đi con đường hắn chọn, dù khó khăn, nhưng là điều hắn mong muốn.

Hắn sẽ bớt đi vài phần tiếc nuối, bớt đi vài phần dằn vặt.

Hắn vẫn sẽ là thiếu niên trong sáng rực rỡ, vì từng bước đạt được lý tưởng của mình mà vui mừng.

Hắn sẽ sớm gặp được Sở Ninh, có lẽ sẽ dốc lòng nghĩ cách trở thành Thái phó của nàng.

Sẽ một lòng dưỡng dục nàng nên người.

Hắn sẽ lập nên thế lực của riêng mình, vì dân vì nước làm nhiều điều tốt lành, trở thành một vị hiền thần.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ có vô số khả năng.

Chứ không phải đang đi nửa đường thì vận mệnh rẽ ngoặt, rồi bặt vô âm tín.

39

Triệu Phác bị nha sai áp giải rời đi.

Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, hắn vùng vẫy cầu xin ta một chuyện cuối cùng, xin ta tha cho Lâm Điệp Vân.

Hắn lải nhải nói rất nhiều, thanh âm càng lúc càng xa, nhưng ta vẫn nghe được vài câu.

Hắn nói, Lâm Điệp Vân không phải sinh ra đã xấu, nàng chỉ là quá sợ hãi.

Nàng sớm đã biết mình không phải cốt nhục nhà họ Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!