Ông ta quả thực từng mơ mộng viển vông rằng đứa con kia vẫn còn sống.
Sở Ninh ném đầu Triệu quý phi thật mạnh xuống dưới chân Chính Đức đế.
Ông ta chỉ dửng dưng liếc nhìn rồi dời mắt đi.
"Ca ca ngươi đâu?"
"Huynh ấy không muốn gặp người!"
"Nó còn sống?"
"Hừ!"
Sở Ninh hừ lạnh, quay đầu đi không thèm đáp.
Phía sau nàng, có người được đẩy vào bằng xe lăn.
Hắn tóc dài buộc cao, đầu đội kim quan, cắm một chiếc trâm vàng, tua dài lay động, khiến người nhìn cũng chấn động trong lòng.
Hắn mang mặt nạ vàng, trông tôn quý nghiêm nghị.
Y phục sắc ngọc, dáng vẻ tôn quý vô song, khí thế ngập trời.
Chỉ có đôi tay đẩy xe kia vặn vẹo, cùng đôi chân bất lực đặt trên bàn đạp xe, khiến người ta nhìn mà thương cảm khôn nguôi.
Hắn là một kẻ tàn phế.
Khóe mắt Chính Đức đế rưng rưng.
Ông ta đứng dậy, run run gọi tên tiên Thái tử.
"Thần nhi..."
Người ngồi trên xe lăn ánh mắt bình tĩnh, không hề để tâm đến thần sắc hối hận khôn cùng của Chính Đức đế, chỉ khàn giọng nói:
"Phụ hoàng, hãy người ngôi đi. Món nợ với mẫu hậu, người nên trả rồi."
Thánh thượng hơi do dự.
Lúc ấy đã có thị vệ áp giải Sở Dực tiến vào, lưỡi đao đặt sát bên cổ.
Chẳng bao lâu sau, các hoàng tử công chúa khác cũng bị áp giải từ hậu cung đến.
Từng người từng người quỳ gối chỉnh tề giữa đại điện.
Chính Đức đế bị ép viết chiếu nhường ngôi, ông ta vừa viết xong, thân thể mềm nhũn tựa lên tay vịn, như thể sức lực toàn thân đều bị rút cạn.
Ông ta nhìn người ngồi trên xe lăn, nói:
"Thần nhi, để phụ hoàng nhìn con một lần nữa."
Người kia chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Chính Đức đế trừng lớn mắt, kinh ngạc đứng phắt dậy.
Sắc mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào người nọ.
"Ngươi... ngươi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!