Trong con ngươi đen nhánh chan chứa một khát vọng mãnh liệt, trên gương mặt tuấn tú lại lộ ra vài phần đau đớn kìm nén.
"Lâm Chi, làm Thái tử phi của ta đi. Chúng ta cùng nhau sống một đời bình yên."
"Ta sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà họ Tống, khiến oan hồn cả phủ Tống Quốc công được tuyên dương rạng rỡ."
"Ta sẽ tìm được Sở Ninh, cho muội ấy vinh quang của một công chúa, để muội ấy sống vui vẻ suốt đời."
"Cho ta chút thời gian, ta sẽ làm được hết tất cả. Nàng hãy ở bên ta, cứu lấy ta, có được không?"
Hắn không hề che giấu sự yếu mềm trong lòng.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt đen láy tràn ngập khẩn cầu.
Ngay cả tua ngọc trên trâm cài đầu cũng như đang run rẩy theo nỗi sầu khôn xiết ấy.
Dường như chỉ cần ta cự tuyệt, hắn sẽ lập tức tan vỡ.
Ta nên làm gì đây?
Hắn thật đáng thương.
Nhưng ta chẳng đủ sức đi thương hại hết tất cả những kẻ đáng thương trên đời.
Ta chỉ là một kẻ nhỏ bé, chỉ có thể hoàn thành những tâm nguyện bé nhỏ của chính mình, kiên định từng bước bước về phía trước.
Ta điềm tĩnh, từng ngón tay một, gỡ bàn tay hắn ra.
"Không được…"
Ta không thể cứu được hắn.
Chúng ta sinh ra đã ở hai bờ đối địch.
Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội lập trường của mình.
Hơn nữa, hắn chỉ thấy ta đối tốt với Sở Ninh, lại chẳng biết vì sao ta đối tốt với nàng.
Ta nuôi lớn Sở Ninh, không chỉ vì nàng là Sở Ninh, mà còn là vì ta đang nuôi lớn chính mình năm xưa.
Một ta yếu đuối, tự ti, hoang dại lớn lên trong u tối.
Ta mong Sở Ninh có thể tránh được những tổn thương ta từng gánh chịu, tránh được những cái bẫy mà ta từng giẫm phải.
Để nàng có thể bước đi trên con đường đầy nắng, chứ không phải lội qua từng bước chông gai.
Trong quá trình nuôi dạy nàng, nàng cũng đã chân thành hồi đáp ta bằng tình cảm chân thành.
Thuở trước, ta cho rằng mình cô đơn lạc lõng giữa thế gian.
Về sau có được người thân, nhưng lại chẳng phải thân nhân thực sự.
Họ chỉ mang đến cho ta thương tổn, đau đớn, khiến ta dần đánh mất hy vọng sống.
Lại sau nữa, ta gặp được Tống Độc Hạc, gặp được Sở Ninh.
Họ là những người thân mà ta đã tự mình chọn lấy từ biển người mênh mông.
Là người thân thật sự của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!