Chỉ tiếc là hắn đan chẳng ra hình dạng gì, trông thật buồn cười.
Ta nghĩ ngợi một chút, liền ném chiếc mũ rơm ta đan cho hắn.
Về sau, Sở Dực lâm bệnh.
Hắn mặt mày trắng bệch, ôm chặt lấy mình run rẩy, sốt cao không ngừng, miệng còn r*n r* đầy ai oán:
"Mẹ… đừng đánh con… đau quá…"
Tim ta như bị thứ gì đó đ.â. m trúng.
Hoàng tử cao cao tại thượng, cũng như đứa con gái lớn lên nơi quê mùa như ta, đều từng bị đánh.
Đã biết bị đánh đau đến nhường ấy, cớ sao còn muốn đánh người?
Ta tỉ mỉ kiểm tra thân thể hắn, phát hiện cánh tay có thương tích, hẳn là lúc bị nước cuốn va vào đá, để lâu không xử lý, vốn đã sưng đỏ, lại gặp mưa, vết thương đã mưng mủ.
Ta cẩn thận cạo sạch phần hoại tử, hắn đau đến tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn ta, con ngươi tĩnh lặng, không hề chớp.
Ta bảo hắn cố chịu một chút.
Hắn rên một tiếng, mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng không hề rên một lời than đau.
Ta tìm thảo dược, nghiền nát đắp lên cho hắn.
Hắn yếu ớt khàn giọng hỏi ta vì sao cứu hắn, hắn c.h.ế. t chẳng phải càng tốt sao?
Ta ngồi bên bờ nước, nhặt một đống đá mỏng dẹt, hờ hững ném ra một viên tạo thành vòng sóng nước.
Ta chỉ tay về phía mặt nước mênh mông.
"Chúng ta ở đây mấy ngày rồi, vậy mà chưa từng thấy một con thuyền nào đi qua."
Muốn thoát thân, chỉ còn trông chờ đám người kia đến tìm Sở Dực.
Bằng không, ta sẽ trở thành dã nhân nơi đây, có lẽ một ngày nào đó, sẽ bất cẩn mà mất mạng.
Ta không muốn chết, cũng không thể chết.
Ta còn chưa gặp lại Tống Độc Hạc, cũng chưa từng thật sự sống vì chính mình.
Giờ khắc ấy, ta cuối cùng đã hiểu tâm nguyện không thể c.h.ế. t của Tống Độc Hạc.
Bởi vì thật sự, thật sự còn tâm nguyện chưa thành, nếu c.h.ế. t cũng chẳng thể nhắm mắt.
Từ đó về sau, ta và Sở Dực bắt đầu hòa thuận.
Hắn nhặt được trứng chim sẻ, chia cho ta, hắn không biết nhóm lửa, ta sẽ giúp hắn nhóm lửa.
Nửa tháng sau, người tìm kiếm Sở Dực cuối cùng đã tìm đến đây.
Ta bị đưa lên thuyền, trở thành tù nhân, sau khi trở lại kinh thành thì bị giam vào khu dành cho cung nhân.
Sau đó, Triệu Phác khí thế hùng hổ xông vào phòng giam, sai người ép ta uống một chén rượu độc.
Ta liều mạng móc họng nôn ra, muốn ói hết chất độc, nhưng lại bị người giữ chặt tay.
Giữa cơn mê man, ta thấy Sở Dực dẫn người xông vào, hạ lệnh bắt giữ Triệu Phác, còn bản thân thì hoảng hốt đỡ lấy ta đang ngã quỵ, giọng nói lộ rõ sự bối rối, hắn cầu xin ta đừng chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!