Chương 21: Xoan

"Chết cha, lỡ lời"

Cậu thầm nghĩ, lát sau lại lên tiếng thanh minh.

"Nào đâu, không phải! Cái đó, chỉ là tôi đùa cô thôi. Chọc cho Gấm chửi ấy mà!"

Tôi à lên một tiếng, gật gù như đã hiểu. Nhìn vẻ luống cuống của cậu khi giải thích, thật không khỏi thấy mắc cười mà. Chắc đây là sợ tôi giận tiếp chứ gì, bởi cậu biết tánh tôi, ghét nhất kẻ trăng hoa.

Nói đoạn, cậu chạy nhanh vào nhà trong sự ngỡ ngàng của tôi. Không biết cậu vào làm gì, nhưng phải một lúc sau tôi mới thấy bóng dáng cậu chạy ra.

"Xong rồi, đi thôi!"

"Đi? Đi đâu?"

Tôi ngờ vực hỏi.

"Đi chơi. Ban nãy tôi vừa vào biếu thầy cô ít bánh, cũng xin thầy cô cho chúng ta đi dạo rồi"

Mèn ơi, thì ra là vào xin hộ tôi. Cậu cũng thật là, thế mà không bảo tôi một tiếng.

"Nhưng… nếu như vậy, việc nhà của tôi"

"Không sao, cũng một chút à, lát tôi về làm phụ cô cho"

Cứ thế chúng tôi dạo quanh trên con đường làng, con đường quen thuộc đã đi hàng ngày, nhưng có lẽ riêng hôm nay lại khác đôi chút, hẳn là vì đi với cậu.

"Này, cô hàng nước mà cậu nói, bán ở đây sao?"

"Đúng rồi, bộ có gì hả?"

"Cũng không có gì, nhưng sao mỗi ngày tôi cũng hay đi mà có thấy đâu"

"À, thế thì cô không thấy cũng phải. Ban nãy định nói nhưng quên mất. Cô hàng nước tôi nói là em gái của thằng Phúc đấy"

Nghe xong tôi không khỏi ngạc nhiên. Trộm nghĩ rằng cậu Phúc có em gái, sao tôi không biết?

"Cô không nhớ à? Cái Xoan, em nó, khi còn khoảng tầm ba, bốn tuổi bị người ta bắt cóc, đến mãi khi được mười hai thì gia đình họ mới phát hiện rồi nhận về"

Cậu nói đến đây tôi cũng nhớ ra được phần nào. Em gái cậu Phúc, tên Xoan, năm em lên bốn trong một lần chơi ngoài vườn đã bị kẻ xấu bắt đi, khi ấy không hiểu sao người trong nhà đông như thế, hạ nhân nhiều không xuể lại không ai hay biết cái Xoan mất tích, đến chập tối khi ông bà Liên hỏi đến con, ai cũng đều lắc đầu, lúc đó họ mới cuốn cuồn lên cho người tìm kiếm thì mọi chuyện đã xong rồi.

Bà Liên, mẹ em khi ấy đau buồn tột độ, dán giấy khắp nơi tìm người nhưng đợi mãi chẳng có ai đến báo. Cứ thế ròng rã suốt tám năm trời cuối cùng họ cũng được đền đáp, khi tìm thấy Xoan ở ngôi chùa làng Hạ, làng Hạ cách làng Tre trăm mét, đó là lúc họ có dịp đi ngang.

Khi ấy tuy đã tìm thấy được nhưng dường như con bé muốn ở chùa thêm một thời gian nữa. Thế là từ dạo đó đến nay tôi cũng chẳng nghe thêm gì nữa, lâu quá cũng quên, giờ cậu nhắc lại mới chợt nhớ.

"Vậy thì đi mau thôi, tôi cũng muốn gặp em ấy"

Tôi háo hức muốn gặp em, tay tôi nắm lấy tay cậu, kéo cậu chạy về phía trước. Trên đường làng lúc này, gió thổi mang theo những tán lá đung đưa nhẹ, con đường nhỏ không có bóng dáng ai khác ngoài chúng tôi.

Muốn trò chuyện cùng em là thế, tuy nhiên dường như tôi đã chậm một bước rồi.

Trước mắt tôi là quán nước nhỏ, có cô chủ xinh xắn đang bận bịu châm trà, rót nước. Có các bác, các cô đang ngồi nhâm nhi trà bánh. Họ đa số là những người làm đồng, trưa nắng mệt mỏi, ghé vào quán nước nghỉ ngơi.

Miệng cười tươi, Xoan lúc thì đem bánh ra mời, lúc xởi lởi cùng chuyện trò với mấy cô bác. Trông em thân thiện, gần gũi với họ, thật chứ ai mà lại nghĩ đây là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cao sang quyền quý được chứ!

Thấy tôi mãi nhìn em, lúc này cậu Hội mới lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!