Để khỏi bị lộ tẩy, Đàm Hi liền kéo Lục Chinh đi luôn.
Đến khi Sầm Đóa Nhi tỉnh táo lại thì đã sớm chẳng thấy người đâu nữa.
Vội vàng tới chỗ để xe, Đàm Hi loạng choạng ngã về trước, cũng may có Lục Chinh nhanh tay lẹ mắt nên đỡ được cô.
"Mẹ! Đứa nào đá thùng rác đổ ra đây thế này?"
Hầu kết của người đàn ông khẽ trượt, lắc đầu: Chẳng biết nữa.
"Ý thức không bằng con ruồi..."
Lục Chinh ho khẽ, ánh mắt dời đi nơi khác, Đi thôi.
Vừa nói vừa lấy chìa khóa xe ra.
"Khoan đã! Hai cái túi anh cầm đâu rồi?"
"Chẳng phải cô nói là tặng cho người ta sao?" Xoay người, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái.
Đàm Hi: ...
Lên xe đi.
Oh.
Đai an toàn.
Đàm Hi làm theo, thắt được một nửa liền hỏi:
"Này, người vừa nãy là ai thế?"
Lạnh lùng liếc nhìn cô, Lục Chinh cười, Muốn biết à?
Gật đầu như gà con mổ thóc.
"Ông đây không nói cho cô đâu."
Tên... khốn kiếp!
Khởi động xe, chiếc xe vững vàng chuyển bánh.
Đàm Hi há miệng ngáp một cái, lăn lộn nửa ngày nên giờ cô rất mệt.
Ngồi tựa vào ghế như cái bánh bao ỉu, cạy móng tay.
"Cậu, cậu nói cho cháu đi, cháu thề sẽ không nói ra ngoài đâu."
Lục Chinh vẫn nhìn thẳng về đằng trước.
Người tình cũ à?
... Môi mỏng mím chặt, không phản ứng.
Thanh mai trúc mã?
... Khóe miệng giật giật, không có thái độ.
Một cái búng tay vang lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!