Chương 2: Bao lớn? 32c!

Aizz...

Thở dài tới lần một trăm linh một, nhìn giỏ trái cây rỗng tuếch, Đàm Hi cảm thấy thật ưu thương.

Một y tá trẻ tuổi đẩy cửa vào, duỗi tay:

"Đưa nhiệt kế cho tôi nào."

Nghe lời đưa ra, nụ cười ấm áp.

"Chị y tá, sao không thấy bác sĩ Triệu đâu thế ạ?" Ánh mắt trong sáng, đôi mày kiếm rất khí phách.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Y tá thầm nghĩ nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc:

"Bệnh tình đã ổn định rồi, quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu không có việc gì nữa thì có thể ra viện."

Oh.

"Còn về bác sĩ Triệu..."

Mi mắt giương lên, phảng phất trong đó có cả một bầu trời sao, bốn mắt nhìn nhau, y tá không tự chủ được mà cảm thấy hơi run rẩy.

Ho khẽ hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ:

"Anh ấy... đang bận chuẩn bị Hội thảo chuyên ngành..."

Khi nào về ạ?

"À... Em tìm anh ấy làm gì thế?"

"Đương nhiên là có chuyện rồi ạ! Anh ấy là bác sĩ chủ trị cho em mà, đúng không?"

Y tá gật đầu.

"Em là người bệnh mà anh ấy phải phụ trách, đúng không ạ?"

Nghĩ một chút, lại gật đầu.

"Vậy chẳng phải anh ấy nên chịu trách nhiệm với em sao?"

... Nên.

Có điều, những lời này nghe lại cứ không đúng cho lắm.

"Chị nói xem, đã mấy ngày rồi chứ? Ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu..."

Phồng má giận dỗi, đúng lý hợp tình.

"Thực ra, các bác sĩ khác trong bệnh viện này cũng rất tốt, hơn nữa vết thương của em..." Quả thực không phải chuyện lớn gì nữa.

Quay ngoắt đầu đi, khoanh tay trước ngực:

"Em không biết, anh ấy là bác sĩ, em là người bệnh."

Chuyện này... Y tá tỏ vẻ ngượng nghịu.

Mắt đen hơi chớp, trong lòng Đàm Hi thầm hận, đều tại cái tên ngu xuẩn Tần Thiên Lâm kia dọa khiến cho bác sĩ đẹp trai, ngây thơ của cô chạy mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!