"Không phải do cô chọn." Tiếng quát trầm lạnh khiến Đàm Hi không nhịn được mà run tay.
"Này chứ... Anh là ai hả? Bà đây có về Tần gia hay không thì liên quan quái gì tới anh?"
"Được người khác nhờ vả."
Ai?
...
"Dù sao, chẳng cần biết là ai, tôi nói không về là không về!"
"Chuyện tới nước này rồi, cô tưởng có chỗ cho cô phản kháng sao?" Người đàn ông cười nhạo, ánh mắt lạnh như sương.
Nếu không phải đang mùa hè nắng chói chang thì Đàm Hi còn nghĩ có thể đào ra một khối băng trên người người này cũng không chừng?
Bĩu môi:
"Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!"
"Tính theo bối phận mà nói, cô nên gọi tôi là --- cậu."
"Xí... Rõ ràng là đồ lưu manh!"
Cậy già lên mặt!
Cằm đau nhói, bị bắt nhìn thẳng vào người nào đó.
Lưu manh? Nghiền ngẫm, cao thâm, nửa cười nửa không.
Đàm Hi rụt cổ, nhưng vì cằm bị người ta giữ chặt nên chỉ có thể trợn mắt, lửa giận tung tóe.
Buông ra!
Kim la?
"Anh có bỏ ra hay không hả?"
Biến thái?
Anh làm tôi đau.
"Tự bịa cũng khá tốt đấy."
"Rốt cuộc anh có nghe thấy tôi nói gì không hả?"
Đàm Hi phát điên mất, người gì đâu mà cố chấp vậy nhỉ?
Người đi ngang, kẻ đi dọc, ông nói gà, bà nói vịt.
Lục, Chinh! Nghiến răng nghiến lợi, cái tên trong trí nhớ cũng vụt ra khỏi miệng.
"Không làm bộ nữa sao?" Mắt đen sâu thẳm, nụ cười lập tức lạnh xuống.
OK. Hai tay xòe ra,
"Tôi biết, anh là cậu của Tần Thiên Lâm, nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì tới thân phận kim la của anh!"
Hừ... Ghé sát lại, cười lạnh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!