Tám
Phụ hoàng đều bị kinh ngạc. Nếu theo lời Tụng Liên Hoa, vậy ta không phải đi hòa thân, ta là đại diện cho Đại Kỳ thống trị Lan Bình. Phụ hoàng hiển nhiên bị tấm lòng thành quá lớn này làm cảm động.
Người lúc đó liền nói:
"Nữ nhi Linh Lung của ta cùng Lan Bình Vương thế tử rất xứng đôi, thật là duyên trời tác hợp." Lời của thiên tử đều là kim khẩu ngọc ngôn, cứ như vậy đem ta gả đi.
Tần Dược Phong gần đây vừa được thăng làm tam phẩm Vân Huy tướng quân, mọi người đều cho rằng đây là tín hiệu, phụ hoàng sẽ đem ta giáng xuống làm quận chúa gả cho hắn. Thậm chí có người chạy đi hỏi ông ngoại, có hài lòng với đứa cháu rể này không.
Ông ngoại nói bất luận là ai, đánh với ông ấy một trận, thắng thì hài lòng. Ai cũng không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một Lan Bình Vương thế tử cứ như vậy đem ta đi. Tần Dược Phong cũng có mặt trong yến tiệc, cách ta hơi xa, ta không biết hắn có biểu cảm gì.
Tĩnh Nhã hóng hớt nói với ta:
"Sắc mặt của Tần tiểu tướng quân giống như ăn phải phân chó." Ta thật sự chịu không nổi:
"Tĩnh Nhã à Tĩnh Nhã, ta biết muội thấy hả giận, nhưng lời này của muội cũng thô tục quá rồi, cũng không sợ mẫu phi của muội nghe thấy trách phạt muội."
Tĩnh Nhã nói:
"Mẫu phi nói hắn như ăn ba cân phân vậy." Lư phi thật là yêu thương nữ nhi, Tần tiểu tướng quân không những phải ăn phân, còn phải ăn ba cân, cũng không sợ c.h.ế. t no hắn. Thảo nào mẫu phi gọi nàng ta là Tiểu Hồ Lô Chủy Tử, lòng dạ cũng hẹp hòi quá rồi.
Mẫu phi có chút hoảng hốt. Lan Bình cách kinh thành rất xa, ta gả qua đó thì cùng mẫu phi chính là trời nam đất bắc. Ta bỗng nhiên cảm thấy làm nữ vương cũng không tốt lắm, nếu tùy tiện tìm một công tử trong kinh thành gả đi, mặc kệ hắn là mèo hay chó, ít nhất ta có thể tùy thời vào cung thăm mẫu phi.
Nhưng mà mẫu phi nói:
"Nếu con chỉ có chút tiền đồ này, ta thật uổng công sinh dưỡng con rồi."
Ta còn có chút lo lắng, trong yến tiệc ta ngồi, thế tử kia sợ là không biết ta là một dạ xoa đâu? Mẫu phi cho gọi hắn vào cung gặp mặt. Mẹ vợ muốn gặp con rể, đây là chuyện thường tình. Lúc Tụng Liên Hoa đến, ta cố ý đứng lên ưỡn thẳng lưng, để hắn nhìn xem ta cao bao nhiêu.
Hắn nhìn thấy ta, đôi mắt cười cong cong, cúi người chào ta:
"Công chúa vẫn đáng yêu như vậy." Tụng Liên Hoa thấp hơn ta một chút, không đáng kể, trông hắn rất cân đối.
Ta nhìn thẳng vào hắn hỏi:
"Ngươi có biết, bên ngoài đồn ta là dạ xoa công chúa không?" Tụng Liên Hoa nói với ta:
"Lan Bình đa số tín ngưỡng Phật giáo, đặc biệt sùng bái Đại Bạch Tản Cái Phật Mẫu. Phật Mẫu cao lớn trắng trẻo, pháp lực vô biên, hàng yêu trừ ma, lại có lòng từ bi. Công chúa giống như chân thân của Phật Mẫu vậy." Ta nghe xong mặt đỏ bừng. Thật là, người ta không những là nữ vương, lại thành Bồ Tát rồi. Thật làm người ta ngượng ngùng, hê hê, hê hê, hê hê hê hê.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẫu phi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ta, trợn trắng mắt mấy lần. Bà ấy gọi Tụng Liên Hoa:
"Thế tử lại đây ngồi, nữ nhi ta chỉ lớn xác không lớn đầu, sau này thế tử chiếu cố nhiều hơn." Tụng Liên Hoa nói:
"Công chúa thông minh hào phóng, không ai tốt như công chúa."
Má ơi, cái miệng nhỏ này, ngọt quá ngọt quá, thật làm người ta trong lòng vui sướng. Mẫu phi thấy trên mặt ta nở từng đóa từng đóa hoa đào, bị bộ dạng không có tiền đồ này của ta làm mất mặt.
Mẫu phi nói:
"Non cao nước xa, ta giao Linh Lung cho thế tử, sau này Lan Bình chính là nhà của nó, hy vọng nó ở đó có thể vui vẻ hạnh phúc."
Tụng Liên Hoa đứng dậy cúi người thật sâu:
"Nhu phi nương nương yên tâm, Liên Hoa lấy niềm vui của công chúa làm niềm vui, lấy nỗi buồn của công chúa làm nỗi buồn, nguyện vì công chúa vượt lửa qua sông."
Ta ngốc nghếch nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!