Thôn Tây Sơn nằm dưới chân núi Dương, sân nhỏ nơi Trương Tĩnh Hàm sống một mình có địa thế cao hơn phần lớn nhà dân trong thôn. Mọi khi nàng đều từ sân sau men theo suối để xuống làng, nhưng hôm nay phía sau có thêm một người, nàng chọn con đường nhỏ quanh co trước cổng, dễ đi và thoai thoải hơn.
Núi rừng yên tĩnh, nhưng lại náo nhiệt theo cách riêng, bởi mọi âm thanh đều chẳng liên quan đến con người.
Trương Tĩnh Hàm đi phía trước, lắng nghe cẩn thận tiếng động phía sau.
Cho dù Tạ Uẩn có thận trọng đến đâu, bánh xe gỗ khi lăn vẫn chẳng thể trơn tru.
Dọc đường có những mảnh đá nhỏ, hoặc vỏ gỗ cứng không biết con chim nào tha đến, mỗi lần đi qua đều khiến xe đẩy hắn vướng lại.
Hắn chẳng nói một lời, cúi người gỡ hết chướng ngại, lặp lại vài ba lần, đến lúc Trương Tĩnh Hàm quay đầu nhìn lén, thì thấy phong thái tao nhã của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn.
Ống tay áo Tạ Uẩn bám đầy cỏ vụn và bùn đất, mà không biết vì đau hay vì dùng sức điều khiển bánh xe quá mạnh, trên trán và mu bàn tay hắn nổi rõ gân xanh, cuồn cuộn đáng sợ.
Nhưng hắn lạnh mặt, không có chút ý tứ nào muốn nàng giúp đỡ.
Cho đến khi, một con khỉ leo trên cây ở không xa phía trước, có lẽ thấy hứng thú bèn ném xuống một hạt đào thừa, hạt đào không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa khít kẹt vào khe bánh xe.
Xe đẩy dừng lại, sắc mặt Tạ Uẩn lập tức sầm xuống, ngón tay siết chặt bánh xe như muốn bẻ nát.
Trương Tĩnh Hàm hơi khựng lại, cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên, lớn tiếng mắng con khỉ nghịch ngợm: "Năm nay không cho ngươi ăn đào nhà ta nữa!"
Đào dại trên núi thì vừa chua vừa chát, nhưng đào từ cây nàng trồng lại thơm ngọt mềm mọng, là món khoái khẩu bấy lâu của bầy khỉ.
Để đổi lấy đào ngon nàng trồng, lũ khỉ đã ba năm liên tiếp xuống ruộng dưới chân núi giúp nàng nhổ cỏ.
Nếu không, mấy mẫu ruộng cứ một vụ nối tiếp một vụ, cỏ dại mọc um tùm, chỉ dựa vào mình nàng thì chắc gãy cả lưng mất.
Khỉ có linh tính, nghe nàng quát cấm ăn đào bèn sốt ruột gãi đầu mấy cái rồi vút đi mất.
Nhìn hướng nó chạy, Trương Tĩnh Hàm thầm nhếch môi, hẳn là lại đi nhổ cỏ giúp nàng rồi.
Nhưng khi quay lại nhìn Tạ Uẩn, nàng lập tức hiện ra vẻ quan tâm chân thành, không một chút sơ hở: "Lang quân đừng nhúc nhích, ta sẽ lấy hạt đào ra ngay."
Chiếc xe đẩy làm trong vài canh giờ tất nhiên là kém bền, gỡ được hạt đào, nàng phát hiện dây đay đã lỏng, bèn cúi xuống gia cố cẩn thận.
Làm xong một lượt, mồ hôi thấm sau lưng, gò má nàng cũng ửng đỏ.
Nắng xuyên qua tán lá rơi rải rác, tiếng chim hót không ngừng, giữa khung cảnh xanh mướt dạt dào sức sống, Tạ Uẩn rất dễ dàng nhận ra trên chóp mũi nàng có một nốt ruồi nhỏ.
Màu nốt ruồi rất nhạt, cách đủ xa thì chẳng khác gì không có.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo quét qua gương mặt nàng, như một lưỡi dao vô hình, dò xét từng dấu vết, tìm kiếm bất kỳ điều gì có thể cho thấy nàng đang giở thủ đoạn.
Nốt ruồi mọc ở ngay vị trí đó, thỉnh thoảng lại đung đưa trước mắt hắn, là muốn gợi sự chú ý của hắn sao?
Nhưng Tạ Uẩn vốn đa nghi, chẳng dễ bị những trò như vậy lung lạc.
"Được rồi, lang quân có thể tiếp tục đẩy bánh xe đi tiếp." Trương Tĩnh Hàm thở phào nhẹ nhõm, cất lại quả mận và chiếc túi đeo đính lông màu sắc mình làm, rồi đứng dậy.
"Ừm, không biết nhà của cậu A Hàm ở đâu?" Tạ Uẩn khẽ hỏi, những ngón tay đang siết chặt vẫn chưa buông ra.
Hắn đang cố nén xuống cơn bạo nộ bùng lên trong ngực, hắn muốn xé nát chiếc xe đẩy dưới thân, giết con khỉ khiến hắn mất mặt và quan trọng nhất là truy hỏi nàng vì sao lại dám đến gần hắn như thế, vì sao lại hiện ra vẻ ôn nhu phong tình ngay trước mắt hắn!
"Nhà cậu ta ở phía đó." Trương Tĩnh Hàm tùy ý chỉ tay, trên mặt thoáng hiện nét lo lắng.
Nàng đến tìm cậu, tốt nhất đừng chạm mặt mợ. Mợ vẫn còn giận, chưa bao giờ cho nàng có cơ hội nói hết lời.
Tạ Uẩn rủ mắt nhìn về hướng nàng chỉ, dưới tán dâu cao lớn, có bọn trẻ con buộc tóc hai bên nô đùa, những nữ nhân ngồi giặt đồ bên bờ suối, nam nhân vác cuốc đi lại vội vã, và vài con chó vàng vẫy đuôi bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!