Chương 8: (Vô Đề)

Lúc này đây, Trương Tĩnh Hàm không còn lạnh nhạt đứng nhìn nữa, mà chủ động đề nghị đỡ Tạ Uẩn lên giường nghỉ ngơi.

Khi mặt nàng kề sát ngực hắn, nàng nghe rõ nhịp tim trầm ấm và mạnh mẽ.

Còn Tạ Uẩn thì cảm nhận được sự chân thành lấy lòng của nàng, hắn cụp mi mắt, nhận ra mùi hương cỏ xanh trên người nàng càng thêm nồng đậm.

Thơm thật, nhưng hắn không do dự mà gỡ lấy chiếc lá mắc trên tóc nàng xuống.

Mục đích đã đạt được, một nữ tử nông gia tầm thường như nàng không đáng để hắn phải bận tâm. Trong mắt hắn, nàng và Hương lão nơi này chẳng khác gì nhau, đều là những người có thể dễ dàng đánh đổi bằng một miếng ngọc.

Đôi mắt hắn từ ôn hòa chuyển sang lạnh nhạt.

Trương Tĩnh Hàm không hề hay biết, vừa đặt hắn nằm yên trên giường, nàng đã vội vàng hỏi tiếp: "Vậy biểu huynh và những người bị gọi đi từ huyện Vũ Dương sẽ được điều đến nơi nào?"

Cả huyện Vũ Dương bị trưng binh đến cả trăm người, khả năng không có ai tử trận là vô cùng thấp. Nàng nghĩ, có khi mình sẽ phải đi từng thôn một, dò hỏi để xác thực lời hắn nói.

Giờ đây, Trương Tĩnh Hàm chỉ muốn từ miệng hắn nghe được thêm manh mối về biểu huynh.

"A Hàm chớ vội. Mạnh đại phu nói ta từ núi ngã xuống, không chỉ chân bị thương, mà e đầu cũng đập trúng đá, vì thế ký ức trở nên khiếm khuyết. Nàng đợi ta từ từ nhớ lại."

Tạ Uẩn hờ hững xoay xoay chiếc lá trong tay, nói với nàng rằng đầu hắn đang đau, mai đại phu sẽ mang thuốc đến.

"Ngày mai, làm phiền A Hàm giúp ta sắc thuốc." Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười dưới ngọn nến chẳng lọt vào đáy mắt.

Cứ như một khi nắm được điểm yếu của nàng, hắn sẽ có thể đường hoàng nhìn xuống nàng từ trên cao, khống chế nàng phục tùng mình.

Kiếp trước cũng vậy, khi hắn nhận ra Trương Tĩnh Hàm là người mềm lòng và dành cho hắn tình cảm khác thường, sự ôn hòa của hắn bắt đầu có mệnh lệnh len vào.

Trương Tĩnh Hàm gần như không bao giờ phản bác hắn, rời bỏ mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng nàng, chỉ vì ba chữ hắn nói: "Đi theo ta."

Con lạnh buốt lại chạy dọc sống lưng, trước mắt Trương Tĩnh Hàm như thấp thoáng hình ảnh chính mình của kiếp trước, lặng lẽ chết đi trong tuyệt vọng.

Nàng giật mình lùi lại một bước thật lớn, không dám nhìn thẳng vào hắn: "Lang quân cứ an tâm nghỉ ngơi, cần gì cứ gọi ta."

Vách phòng bị càng dựng cao hơn trong lòng nàng, rồi nàng ôm lấy chân đèn, lách ra ngoài. Ngay lúc cánh cửa khép lại, nàng nhìn thấy trong bóng tối là một đôi mắt đen thẳm đang chất vấn, dò xét mình.

Tạ Uẩn, dường như đã sinh nghi nàng.

Trương Tĩnh Hàm rời đi thật nhanh, bước chân hơi loạng choạng. Đến khi đặt chân đèn vào bếp, ở nơi chỉ còn lại một mình, nàng mới từ từ bình tĩnh lại.

Một góc bếp chất nhiều cành củi đã phơi khô từ trước, nghĩ đến chuyện hôm nay vào núi không chỉ đào hang chuột mà còn trèo cây hái mận, nàng lấy vò gốm nấu một chum nước nóng để tắm.

Rồi đóng chặt cửa phòng, móc then gỗ vào.

Nàng cởi áo vải thô, nhẹ nhàng ngồi vào bồn gỗ đầy nước nóng, bắt đầu tẩy rửa.

Nàng gội mái tóc đen mượt trước, rồi múc nước đổ lên người.

Hơi nước mơ hồ bao phủ, thiếu nữ trong bồn gỗ thân hình mảnh mai, nhưng làn da bọc lên những cơ thịt ôm sát xương và những vết chai trên ngón tay đã nói lên tất cả, nàng không hề yếu đuối, một mình cũng có thể sống tốt.

Qua bức tường gỗ mỏng, tiếng nước chảy khi nhẹ khi nặng vọng sang rõ ràng, Tạ Uẩn lập tức hiểu nàng đang làm gì, cơn đau từ thân thể cũng trở nên chậm lại.

Hắn hững hờ v**t v* mặt lá cây, cũng từng nhịp nhẹ rồi mạnh như âm thanh kia.

Khi tiếng nước ngừng hẳn, ngón tay hắn cũng chợt khựng lại, nhưng chiếc lá trong tay đã chẳng còn nguyên vẹn, trở nên nhão nhoẹt, bết dính.

Tạ Uẩn th* d*c một hơi nặng nề, rồi lạnh mặt ném bỏ chiếc lá xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn bức tường gỗ kia, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Miệng nàng nói cô nam quả nữ không nên ở chung một phòng, vậy mà bây giờ lại đường hoàng cách hắn chỉ một vách gỗ mỏng, hết lần này đến lần khác khiến tâm trí hắn bị khơi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!