Chương 7: (Vô Đề)

Trên má Trương Tĩnh Hàm dính chút tro bụi, vì leo cây hái mận nên trên đầu vướng một chiếc lá, đối diện với Tạ Uẩn vẫn còn ở lại trong nhà mình, vẻ mặt khó tin của nàng thoạt trông lại có chút ngốc nghếch.

Giống như cái gì nhỉ?

Tạ Uẩn chợt nhớ đến con hoàng oanh bị mình bóp chặt đôi cánh không lâu trước đó, đôi mắt đen lay láy trợn tròn, phẫn nộ và kinh ngạc đan xen, nhưng nhiều hơn cả lại là hoang mang.

Lúc này đây, nữ tử đang đứng sững trước cửa kia trông chẳng khác nào con hoàng oanh ấy.

Hắn khẽ vuốt nhẹ đầu ngón tay, rất muốn siết chặt lấy điểm yếu của nàng như khi bóp chặt sinh mệnh con hoàng oanh kia, nhìn nàng sợ hãi mà run rẩy.

Nhưng gương mặt bên ngoài của Tạ Uẩn vẫn không thay đổi.

"Trời sắp tối rồi, lần sau A Hàm đừng về muộn thế này, khiến người ta lo lắng."

Hắn lại một lần nữa gọi tên nàng, giọng điệu ôn hòa như thể hai người quen biết đã lâu, thậm chí còn thân thiết lắm.

Mèo mun kêu một tiếng như nghi hoặc, Trương Tĩnh Hàm trấn tĩnh lại, đặt gà rừng và trứng chim xuống trước, rồi từ từ điều hòa hơi thở.

"Lang quân, sao ngài vẫn còn ở đây?"

Lúc này lẽ ra Hương lão phải đưa vị quý nhân này về nhà mình rồi chứ? Tạ Uẩn đâu có thiếu thốn của cải, nói không ngoa, chỉ một bộ y phục trên người hắn mang vào trong thành đổi cũng đủ lấy một xe kê mạch.

Nếu đợi đến khi những người kiếp trước xuất hiện, lợi ích còn nhiều hơn thế.

Trương Tĩnh Hàm không hiểu, Hương lão có thể vào thành mời đại phu, thì việc để quý nhân dưỡng thương ở nhà mình, có người hầu hạ cung kính chẳng phải việc khó. Với Tạ Uẩn như vậy chẳng phải càng hợp ý hơn sao?

"A Hàm đã cứu ta, vậy mà lại không muốn để ta ở lại trong nhà nàng?"

"Phải… không muốn."

Không khí dường như đóng băng trong khoảnh khắc, ánh mắt Tạ Uẩn lạnh lùng nhìn nàng. Trương Tĩnh Hàm cứng đầu lặp lại lý do mà khó ai bắt bẻ được.

"Lang quân là nam tử, ta lại chưa thành hôn. Cô nam quả nữ ở cùng một nhà, chẳng hợp lễ nghĩa."

Nàng lắc đầu, bụi đất trên má càng dễ thấy.

"Hơn nữa, nhà Hương lão có xe, sau này lang quân muốn vào thành tìm đại phu hoặc làm việc khác cũng thuận tiện."

Trương Tĩnh Hàm kiên nhẫn phân tích cho hắn nghe những mặt tiện lợi khi ở nhà Hương lão, còn ở lại chỗ nàng thì bất tiện đủ đường, khó khăn cũng không ít.

"Nghe ra thật không tồi." Nam tử có vẻ bị nàng thuyết phục, hờ hững gật đầu một cái, song ngay sau đó, lời nói sắc bén như lật mặt, giọng điệu lạnh nhạt, "Nhưng khi nghe ta mất đi quá nửa ký ức, Hương lão tỏ ra thất vọng, còn lộ chút đắn đo. Ta nghĩ vẫn nên đừng làm phiền ông ấy thì hơn."

Thực tế, Tạ Uẩn không chỉ thú nhận chuyện mất trí trước mặt Hương lão mà còn ám chỉ rằng e là hắn chẳng thể tìm lại được người nhà.

Chân thương nặng, mất trí nhớ, lại chẳng có thân nhân hay người hầu bên cạnh, sau khi lấy viên ngọc đã vụn để tạ ơn Mạnh đại phu và đám người Hương lão, Lưu nhị bá, lại nói thêm bản thân lúc này không tiện di chuyển, Hương lão lập tức từ bỏ ý định đón hắn về.

Cho nên, Tạ Uẩn ở lại đây.

"Nhưng ta thật sự không tiện để lang quân dưỡng thương trong nhà." Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm trầm ngâm một lát, rồi cụp mắt xuống, không làm phiền Hương lão vậy là có thể làm phiền nàng sao?

Hắn cho rằng nàng mềm lòng, dễ bắt nạt ư?

"Vị phụ nhân hàng xóm có kể cho ta vài chuyện, thì ra A Hàm chưa xuất giá là do biểu huynh kia." Tạ Uẩn dường như bỏ ngoài tai lời nàng, chậm rãi nhướng mi, giọng nói thong thả, "Dù ta đã quên mất rất nhiều chuyện, nhưng có vẻ ta còn chút ấn tượng với chiến sự bốn năm trước, ví dụ như binh lính khắp nơi trong triều khi ấy đều được điều đi về hướng nào."

Bốn năm trước, biểu huynh Trương Nhập Sơn của nàng cùng mười hai thanh niên khác ở thôn Tây Sơn bị gọi nhập ngũ, đến nay bặt vô âm tín.

Lời hắn vừa dứt, hơi thở Trương Tĩnh Hàm như đông cứng lại, phụ nhân mà hắn nói chắc chắn là thím Tần.

Kiếp trước, sau khi những người kia đến nói rõ thân phận hắn, nàng đã không ít lần nhờ hắn giúp tìm tung tích biểu huynh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!