Chương 6: (Vô Đề)

Trương Tĩnh Hàm mỉm cười ngượng ngùng, vờ như không nhìn thấy sự khác thường ban nãy của hắn, tiện tay mang đi chiếc bánh mạch hắn không đụng tới.

Nàng bước ra sân, bẻ một miếng bánh có dấu mỏ chim giơ cao tay, hoàng oanh đang ở trên cây nghiêng đầu nhìn xuống, ngay lập tức bay vút tới, vừa quắp lấy miếng bánh vừa thả lại một con sâu xanh.

"…Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không ăn sâu đâu." Trương Tĩnh Hàm thở dài, phủi con sâu khỏi người, rồi tiếp tục chế tác bánh xe gỗ.

Nhờ đã từng làm một lần ở kiếp trước, tay nàng thoăn thoắt, nhanh chóng hoàn thành được phần thô.

Tiếp đó, nàng kiên nhẫn dùng mảnh sắt mài giũa, rồi lấy dây đay quấn cố định phía trên. Chẳng bao lâu, một chiếc xe đẩy nhỏ tuy mộc mạc nhưng vô cùng mới lạ đã hiện ra trước mắt hai người.

Trán và chóp mũi nàng đẫm những giọt mồ hôi li ti, việc vốn cần một ngày, nàng vội vàng làm xong sớm, tất nhiên có sự toan tính riêng.

Chân bị thương nặng không đi lại được, với Tạ Uẩn hay với người chăm sóc sau này đều là một rắc rối lớn.

Có chiếc xe đẩy này, ít ra sẽ giải quyết được phần nào. Hương lão sẽ không còn lưỡng lự đón hắn về và đây cũng là lần cuối nàng giúp hắn.

Trương Tĩnh Hàm đẩy xe vào phòng, làm như không thấy ánh mắt chăm chú, sâu thẳm của hắn, nhỏ giọng hỏi thử: "Lang quân, tay nghề của ta có phần thô vụng, sau này ngài có thể nhờ thợ mộc trong thành làm cái tốt hơn."

Nàng kể, trong thành Vũ Dương có một thợ mộc họ Công Thâu, tương truyền là hậu nhân của Công Thâu Bàn, tay nghề khéo léo vô song.

Tạ Uẩn khẽ "ừm", mắt dán chặt lên chiếc xe được đẩy đến cạnh giường, ngón tay siết đến nỗi gần như hằn sâu vào da thịt.

Qua khung cửa tre, từng động tác của nàng đều lọt vào mắt hắn, những mảnh gỗ, vài sợi đay, ghép nên một vật đơn giản, ngây thơ, không có mưu đồ cũng không phản bội.

Nhưng hắn chỉ di chuyển được nửa thân trên, lại không đủ sức nhấc hai chân đang bị thương lên xe đẩy, chỉ khẽ cử động là cơn đau nhói như xé thịt ập đến, khiến hắn vô cùng chật vật.

Giây phút ấy, căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng th* d*c nặng nề của Tạ Uẩn. Tất cả điềm tĩnh, ưu nhã đều bị cảm xúc giận dữ nghiền nát thành tro bụi.

Trương Tĩnh Hàm không lên tiếng.

Nàng lặng im nghe hắn thở, trông hắn cố gắng hết lần này đến lần khác, máu đỏ tươi thấm qua lớp vải bọc, thế nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.

Đôi chân hắn bị thương khi ngã từ sườn núi, vết thương nặng đến độ người thường có lẽ đã chết, nhưng hắn là công tử nhà họ Tạ, Tạ Uẩn không chỉ sống sót mà còn cố giữ lấy lòng kiêu hãnh.

Tạ Uẩn hắn dù thế nào cũng không để mình thành phế nhân!

Trương Tĩnh Hàm đứng nhìn thêm một lát, khi thấy hắn gần như sắp ngã khỏi giường, nàng mới hít sâu một hơi, tiến lại, đưa tay ôm lấy eo hắn.

Nhờ theo cậu tập bắn cung từ nhỏ, thân hình nàng tuy mảnh mai nhưng lực cánh tay không hề nhỏ, có sự trợ giúp ấy, cuối cùng Tạ Uẩn cũng ngồi được lên kiệu.

Nhưng theo đà, ngay lúc nàng buông lực, cả cơ thể lại va thẳng vào ngực hắn.

Qua lớp áo mỏng, hắn vô thức nhíu mày, vươn tay ôm lấy vòng eo nàng, mềm mại và rắn chắc, hai cảm giác hoàn toàn đối lập.

Sự tiếp xúc không còn kẽ hở khiến cả hai đều sững lại.

Người lấy lại bình tĩnh trước là Trương Tĩnh Hàm, khi nhận ra tay mình vừa chạm phải nơi không nên chạm, một luồng ý lạnh dâng thẳng sống lưng, nàng vội vàng thoái lui.

Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ níu chặt lấy cổ tay nàng khiến nàng không thể cử động.

"Nương tử cẩn thận, đừng ngã."

Tạ Uẩn mỉm cười nhắc nhở, nhưng lực siết tay hắn tăng lên đột ngột, để lại dấu ấn ngón tay hằn rõ trên cổ tay nàng rồi mới hờ hững thả ra.

Nàng bỗng cảm thấy, nếu hắn muốn, có thể dễ dàng bẻ gãy tay nàng.

Cho dù… vừa rồi là nàng giúp hắn.

"Lang quân, ngài thử đẩy bánh xe bằng tay xem, không cần chân cũng có thể đến chỗ khác." Trương Tĩnh Hàm đè nén cảm giác rần rần khắp đầu, nhẹ giọng nói, "Một nửa bếp là nơi tắm gội, đổi y phục thì ở phía sân sau bên trái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!