Chương 5: (Vô Đề)

Ngoài phòng, Trương Song Hổ nghe cháu gái giải thích, đôi lông mày đang nhíu lại vẫn chưa giãn ra.

Ông không bận tâm quý nhân hay không, chỉ là một thiếu nữ chưa chồng lại sống một mình, giờ trong nhà xuất hiện thêm một nam nhân trưởng thành, thế nào cũng bị người ta dị nghị.

"Cậu, Hương lão hôm qua đã cho người vào thành mời đại phu rồi, quý nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đây." Trương Tĩnh Hàm nhìn cậu với đôi mắt trong suốt, cất chứa cả nỗi nhớ nhung đã lâu không gặp.

Kiếp trước cậu cũng từng nói với nàng như vậy, chỉ là nàng mềm lòng, dùng lý do khác để thuyết phục cậu.

Giờ lại lại qua một lần nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sống cuộc sống yên bình, lặng lẽ một mình.

Nghe đến đây, Trương Song Hổ cuối cùng cũng yên tâm. A Hàm vốn hiền lành, gặp người bị thương nặng, dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ông hỏi: "Chân của quý nhân bị thương phải không?"

"Vâng, tổn thương đến gân cốt, tạm thời không đi lại được."

Trương Tĩnh Hàm biết rõ vết thương của Tạ Uẩn hơn ai hết, đời trước nàng phải hao tâm tổn lực một mới khiến đôi chân hắn phục hồi như cũ từng chút, cái giá phải trả không sao kể hết.

Nhưng đời này, nàng sẽ không ngốc nghếch mà tiến gần nữa.

Hắn là công tử nhà họ Tạ, danh vọng khắp thiên hạ với tước vị Trường Lăng Hầu, lại có cậu ruột giữ chức Thừa tướng, chỉ cần giữ được mạng, sau này đợi thân tín tìm thấy hắn, sẽ có vô số danh y chữa trị cho đôi chân.

"Cậu sẽ ở lại đợi Hương lão và đại phu. Mấy hôm nay trời mưa, con đã ra ruộng xem chưa?" Trương Song Hổ cũng là người lương thiện, bằng không khi biết tỷ phu tái hôn, đã chẳng lập tức đưa đứa cháu nhỏ về nuôi.

Sự thật chứng minh, quyết định của ông rất đúng.

Hơn mười năm nay, nhà họ Dương ở thôn Đông Sơn chẳng đoái hoài gì đến A Hàm, chỉ đến khi xã chính phân ruộng, bọn họ mới mò tới, đòi lấy hai mẫu ruộng của A Hàm.

Dĩ nhiên Trương Song Hổ không đồng ý, dẫn người đi doạ dẫm tỷ phu, lại đổi họ cho cháu gái thành họ Trương, chuyện mới lắng xuống.

Chỉ là lần gây chuyện đó đã khiến xã chính phân cho A Hàm hai mươi mẫu ruộng chẳng ai thèm nhận.

Nghĩ đến đây Trương Song Hổ lại thấy tức, hai mươi mẫu ấy chỉ có một nửa nằm dưới chân núi, nửa còn lại tận sâu trong rừng núi hoang vu ít người qua lại.

Đối mặt với sự truy hỏi của cậu, Trương Tĩnh Hàm cúi đầu né tránh, trong lòng có phần chột dạ. So với trồng trọt, nàng thích săn bắn hơn.

Mảnh ruộng dưới chân núi còn gần nàng nên thỉnh thoảng cũng chăm nom, nhưng nửa mảnh trên núi vì bỏ bê lâu ngày mà cỏ dại mọc um tùm, hang thỏ, ổ chuột thì vô số kể.

Thế là nàng chỉ gieo một nắm đậu xuống đó rồi mặc kệ, thỉnh thoảng lên núi bắt thỏ, đào chuột đồng. Thỏ thì giữ lại ăn, còn chuột thì phần lớn đem cho mèo mun và một con hồ ly đỏ sống trong núi.

"A Hàm, nếu thực sự không muốn thành thân, đến thu này phải sớm chuẩn bị đủ một hộc kê mạch."

"Cậu, con biết rồi. Con đã nói chuyện với người trong thôn, họ vẫn sẽ đổi kê mạch giúp con như hai năm trước."

Cuộc trò chuyện của cậu cháu theo tiếng gió, thoang thoảng lọt vào tai Tạ Uẩn, khiến hắn híp mắt, hiểu ngay vì sao người cậu vừa bước vào đã có câu hỏi kia.

Nữ nhi mười bảy chưa gả chồng phải nộp phạt lương thực, nàng đã nộp hai năm, giờ đã mười chín tuổi.

Người thân sốt ruột cũng là điều dễ hiểu.

Tạ Uẩn nghe vậy vẫn thản nhiên. Hắn hai mươi tư tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Mười chín tuổi chưa gả chồng, trong mắt hắn chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng đây lại là một manh mối hữu dụng.Trương Song Hổ quay trở lại căn nhà, thái độ với Tạ Uẩn đã hòa nhã hơn nhiều, còn xin lỗi chuyện thất lễ ban nãy.

Tạ Uẩn mỉm cười lễ độ, đáp rằng mình không hề để ý: "Ngài là trưởng bối của tiểu nương tử, lo lắng cho nàng như vậy khiến người ta cảm động lòng."

Nhờ câu nói ấy, sắc mặt của Trương Song Hổ dịu lại. Những năm còn trẻ ông cũng từng đi nhiều nơi, sĩ tộc, quý tộc nào mà không tự cao tự đại, coi bọn dân thường như bùn đất dưới chân?

Vậy nên, thái độ của vị quý nhân này thật khiến người khác thấy dễ chịu.

Ông đang định hỏi xem Tạ Uẩn cần mình giúp đỡ điều gì thì bên ngoài vọng vào tiếng gọi cha đầy lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!