Chương 49: (Vô Đề)

"Lang quân, ta chưa từng thấy nhiều người thế này, nên muốn xem thêm một chút."

Nàng vừa nói vừa lùi người, tránh khỏi ngón tay hắn. Từ sau nụ hôn mạnh bạo hôm đó, nàng cố ý giảm tiếp xúc thân thể với hắn, nhất là khi có mặt Giải và Công Thừa Việt.

Hiện giờ xe ngựa chỉ có hai người, nhưng sự cảnh giác của nàng không giảm chút nào.

Nàng sẽ chỉ là tân khách được hắn chiêu nạp.

Nhiệt độ ở đầu ngón tay chợt lạnh lẽo, Tạ Uẩn nhìn nàng không nói gì, vẫn là gương mặt vô cảm.

"Quận thành Vũ Lăng quả thật lớn hơn huyện Vũ Dương nhiều. Đường rộng, tường thành cao, chữ trên cổng thành cũng rất oai vệ. Khi về lại thôn, nhất định ta phải kể cho Xuân Nhi và Hạ Nhi nghe thật kỹ mới được." Trương Tĩnh Hàm vờ như không có chuyện gì, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, buông lời cảm thán ngây ngô như một nữ tử thôn quê vừa được mở rộng tầm mắt.

Thực ra, thành Vũ Lăng trước mắt chẳng thể so sánh với thành Trường Lăng, lại càng kém xa Kiến Khang. mà kiếp trước nàng đều đã từng sống ở hai nơi phồn hoa ấy một thời gian.

Trương Tĩnh Hàm cố ý nói vậy. Nàng rất rõ, mấy câu tưởng chừng mộc mạc này, lọt vào tai Thế tử cao quý như Tạ Uẩn sẽ buồn cười đến mức nào, lại càng chẳng ra dáng tiểu thư khuê các.

Nếu đổi lại là người coi trọng thân phận địa vị, rất có thể sẽ chê nàng quê mùa, rồi từ đó mà chán ghét nàng.

Kiếp trước, có một nữ tỳ trong phủ Tạ Uẩn từng kể với nàng một chuyện thú vị.

Một thiếp thất cực kỳ được sủng ái của Vương lang quân, một người quen biết với Tạ sứ quân, bởi sinh ra trong gia đình nhỏ hẹp, trong một buổi yến tiệc đã không phân biệt nổi gấm Thục và gấm Hạ, bị người ta giễu cợt. Từ đó nàng ta thất sủng, chẳng bao lâu sau thì bị Vương lang quân chuyển nhượng cho người khác.

"Chỉ có nhan sắc mà bên trong tầm thường, không có nền tảng bồi đắp thì sủng ái làm sao lâu bền được? Nàng ta mất mặt chính là khiến Vương thị mất mặt!" Nữ tỳ cảm thán, khi ấy nghe xong, sắc mặt của Trương Tĩnh Hàm cũng âm thầm thay đổi.

Nàng chẳng những không phân biệt được gấm Thục và gấm Hạ, ngay cả hai cái tên ấy cũng chỉ mới nghe lần đầu, so với nữ nhân từng được Vương lang quân yêu thương kia, nàng còn kém xa.

Giờ đây, Trương Tĩnh Hàm chỉ hận bản thân sao không sớm nghĩ đến điều này.

Nàng lớn lên trong một thôn nhỏ hẻo lánh trên núi, cả đời chỉ vài lần đến huyện thành Vũ Dương, chưa thấy nhiều, cử chỉ thô kệch, chẳng phải chuyện đương nhiên sao?

Dù Tạ Uẩn không giống Vương lang quân kia dễ nổi giận, nhưng nhìn nàng như vậy, trong lòng chắc chắn cũng thấy khó chịu ít nhiều.

Mang theo mong muốn khiến hắn chán ghét, môi thiếu nữ mấp máy không ngừng, gần như hết lời ca tụng.

Trời xanh, mây trắng, ngay cả một luồng không khí cũng thơm ngọt.

Nếu lúc ấy có người thứ ba ở đó nghe thấy, nhất định sẽ nhịn không được mà trừng mắt, lộ ra vẻ khinh thường, không có kiến thức thì thôi lại còn không biết xấu hổ mà nói to như vậy.

Thật mất mặt!

Thế nhưng, Trương Tĩnh Hàm nói đến khô cả miệng, vẫn chẳng nghe thấy một tiếng cười giễu cợt nào. Nàng liếc sang bên, thấy Tạ Uẩn đang cầm một chén sứ, từ tốn uống nước.

Cảm giác được giọng nàng ngừng lại, hắn hơi nâng mí mắt, ngược lại còn hỏi sao nàng không tiếp tục nói nữa.

"A Hàm thế này, thật thú vị. Đủ thấy quyết định rời khỏi cái lồng giam thôn Tây Sơn là vô cùng đúng đắn." Tạ Uẩn hạ thấp giọng, ý vị trong mắt dạt dào như nhắc nàng rằng nàng nên cảm tạ hắn.

Trương Tĩnh Hàm nghẹn lời một lúc, chốc sau mới nhỏ nhẹ đáp: "Lang quân nói phải, ta nhất định sẽ hết lòng tận sức làm tân của lang quân để báo đáp ngài."

Không biết bao nhiêu lần rồi, nàng cứ nhấn mạnh thân phận "tân khách" trước mặt hắn.

Tạ Uẩn khẽ khịt một tiếng, khi hạ mí mắt xuống nhìn chằm chằm một người, khí thế toàn thân lạnh lẽo khiến bầu không khí trong xe lập tức thay đổi.

Cổng thành Vũ Lăng mỗi lúc một gần, Trương Tĩnh Hàm cũng không nói gì nữa, chỉ dõi mắt nhìn tòa thành chưa từng thấy ấy.

Ánh mắt nàng vẫn tràn đầy thán phục.

Thành Võ Lăng quả thực là một nơi dễ khiến nàng cảm mến, người qua lại tấp nập, xe ngựa đông đúc, dường như cũng chẳng mấy kiểm soát dân thường, vào thành thì dễ, ra thành chắc cũng chẳng khó.

Nếu nàng nắm lấy thời cơ chen vào dòng người, giống như một con cá nhỏ bơi vụt đi, hẳn Tạ Uẩn sẽ chẳng bắt được nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!