Tạ Uẩn đứng giữa màn sương mờ, nét mặt mông lung không nhìn thấu, nhưng cặp mắt đen sâu ấy lại còn u tối hơn cả đêm đen.
Hắn cứ thế nhìn xuống nàng từ trên cao, đến mức Trương Tĩnh Hàm cảm giác mình như dần biến mất, tâm trí bị kéo đi, hòa tan vào trong bóng nhìn ấy.
Đôi mắt nàng trống rỗng.
Đúng lúc đó, hắn dùng lực nâng cằm nàng, giọng trầm khàn mệnh lệnh: "A Hàm, hôn ta."
Trương Tĩnh Hàm chợt bừng tỉnh, ngón tay co siết lại như muốn khoét vào lòng bàn tay, gương mặt thoáng chút cứng ngắc và bối rối.
"Lang quân, có phải ngài đã quên mất một chuyện rồi không?" Nàng nhắc nhở hắn, "Ta là tân khách được lang quân chiêu nạp, không phải thị thiếp của ngài."
Trước đây vì nghĩ hắn sẽ sớm rời thôn Tây Sơn, những hành động vượt quá ranh giới nam nữ ấy nàng đành nhịn không nói.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, hắn ép nàng cùng trở về Trường Lăng, nàng tạm thời không thoát nổi, nhưng có những điều buộc phải nói rõ ràng minh bạch.
Nàng không phải thị thiếp của hắn. Nàng có thể nghe lệnh hắn, nhưng không thể chấp nhận bất kỳ sự thân mật ám muội nào.
Nếu không vậy thì, còn là gì? Một trò cười lớn hơn nữa sao?
Nhìn thấy vẻ kiên định của nàng, sắc mặt Tạ Uẩn không thay đổi, chỉ nhàn nhã vuốt nhẹ d** tai mềm mại của nàng, buông lời hờ hững: "Ta có thể bắt một lần, thì có thể bắt lần hai, lần ba."
Thậm chí không chỉ một con mèo núi, một con hồ ly, mà là cả dãy Dương đầy thú hoang này.
Trương Tĩnh Hàm nghẹn lời, cơn giận trào dâng trong tim không sao giấu được, nàng khẽ gằn giọng: "Lang quân, cớ gì lại ép buộc nhau như vậy? Giữa ta và ngài, là ân không phải oán!"
"Ta chẳng phải quân tử, chẳng phải người tốt, điều này A Hàm không phải đã biết từ trước sao?" Tạ Uẩn nhìn nàng đang tức giận, lại nhếch môi cười nhẹ.
Thứ hắn muốn nhất định sẽ phải có được, cái gì mà đạo nghĩa luân thường, hắn chưa từng để mắt đến.
Nghe ra sự quyết tâm và đe dọa nặng nề trong lời hắn, Trương Tĩnh Hàm mím môi, không nói thêm.
"Giờ đuổi theo, chắc còn kịp."
Thấy nàng vẫn còn lưỡng lự, Tạ Uẩn lạnh giọng.
"Đừng!" Trương Tĩnh Hàm hít mạnh một hơi, vội vã ngăn hắn. Nếu để hắn lần nữa nhốt Tiểu Ly bọn chúng vào lồng, nàng thực sự có thể liều mạng với hắn.
…Hắn khẽ nheo mắt, buông tay khỏi cổ tay và cằm nàng.
Trương Tĩnh Hàm khẽ nhón chân, nâng hai tay khó khăn đặt lên vai hắn, rồi nghiêng mình tiến đến gần.
Đôi môi nàng chạm vào khóe môi hắn, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ trong chốc lát đã vội vã muốn rút lại, lạnh nhạt lại không cam lòng.
Trong cổ họng Tạ Uẩn như có dung nham sôi trào. Hắn đột ngột siết lấy cổ tay nàng, cúi đầu ép thẳng xuống, ngoạm lấy cánh môi đỏ mọng ấy, vừa cắn, vừa m*t, vừa nhấm nháp.
Vị ngọt đến choáng váng lan tràn khắp từng ngóc ngách cơ thể, lần đầu tiên Tạ sứ quân mất khống chế, ôm chặt lấy nữ tử thôn dã ấy, mặc cho giày nàng giẫm lên chân mình.
Hắn không hề chớp mắt, ánh nhìn đen thẳm như vực sâu.
Hơi thở của Trương Tĩnh Hàm bị cướp đi toàn bộ, cả người nàng như ngọn cỏ lau mọc ven sông, bị động ngả nghiêng theo từng động tác của hắn, mắt trước mắt sau đều tối sầm.
Đủ rồi chứ, nên dừng lại được rồi chứ. Nàng cố bám lấy ý niệm ấy mới miễn cưỡng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Thế nhưng, mỗi khi nàng tưởng nụ hôn sắp dứt, sức lực của đôi môi kia lại càng mạnh hơn, vòng ôm càng siết chặt hơn, như thể hắn muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Kiếp trước, họ đã ôm nhau rất nhiều lần, cũng hôn nhau không ít. Ngoại trừ bước cuối cùng giữa nam và nữ, tất cả những điều nên trải qua đều đã trải qua.
Nhưng chưa bao giờ mãnh liệt, thô bạo như lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!