Tốt nhất nàng đừng lừa hắn.
Ánh mắt cụp xuống của Tạ Uẩn đã nói lên tất cả, sự nhẫn nại của hắn đối với nàng là có giới hạn.
Hoàng oanh, mèo mun, hồ ly đỏ bị nhốt trong lồng cũng đang im lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.
Trương Tĩnh Hàm bị vây trong bóng tối ngột ngạt, bốn phía đều là hơi thở thuộc về hắn. Nàng th* d*c vài hơi vì cảm thấy khó thở, mới nói: "Lang quân, ta chỉ muốn sống yên ổn."
"Nhưng ngài lại khiến ta sợ hãi."
Câu nói yếu ớt như nghẹn trong tiếng nức nở vừa thốt ra, đồng tử Tạ Uẩn co lại, một bàn tay khẽ nâng lên rồi buông xuống.
"Nàng sợ ta ư? Nhưng ta chưa từng làm gì với nàng."
Giọng hắn ấm hơn chút, tự cảm thấy những lừa dối ban đầu chẳng đáng là gì, nàng giận dỗi vài ngày là nên tha thứ.
Và sau đó, việc lợi dụng lòng người để đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, cũng chỉ là để đưa nàng rời khỏi chiếc lồng giam, đến một thế giới rộng lớn hơn, để nàng được người ta cầu xin, nâng niu, sao có thể gọi là ác độc được chứ?
Tiết lộ sự tồn tại của Vương Bất Lưu Hành rồi lại bỏ mặc nàng, để nàng bị dân làng vây công, đó mới là tính toán thật sự.
"Bởi vì thế giới của chúng ta vốn không giống nhau. Hạt cát mà lang quân buông tay vung xuống, đè lên đầu ta lại biến thành một ngọn núi khổng lồ." Trương Tĩnh Hàm lại thở hắt một hơi, cố gắng giữ cho cơ thể đứng thẳng. "Ta không muốn phải chịu kết cục thây không còn mảnh xương, vì vậy buộc phải tránh xa lang quân một chút."
Từ chối hắn và nói những lời đó với Công Thừa Việt, tất cả đều là để vạch rõ ranh giới với hắn.
"Hôm đó, Công Thừa tiên sinh gọi ta là "tiểu phu nhân", ta sợ hãi tột độ, chỉ đành dùng những lời dứt khoát hơn để giải thích, giữa ta và lang quân hoàn toàn không thể nào."
Mưu cầu mạng sống là bản năng mỗi con người, nàng vì sợ hãi mà nói sai, làm sai, dường như cũng có thể hiểu được.
Tạ Uẩn chăm chú nhìn phản ứng cứng đờ của nàng hồi lâu, rồi giơ tay lau đi giọt lệ còn chưa kịp rơi. Hắn chẳng chút do dự m*t lấy nó, vị ngọt thanh ấy khiến tâm trạng hắn cải thiện đôi phần.
Cơn giận bị chà đạp giảm đi chút ít, giọng trở nên dịu dàng hơn khi nói với một nữ tử thôn quê, "Ta cho phép giữa chúng ta tồn tại khả năng ấy, A Hàm, nàng không cần phải sợ."
Trương Tĩnh Hàm vẫn cứng đờ, không đáp lại hắn.
Biết rõ phía trước là ngõ cụt, tại sao nàng phải bước vào? Việc không làm được thì tất nhiên không thể hứa hẹn.
Cho nên nàng chỉ có thể giải thích, để giảm bớt cơn giận của hắn.
Nhưng Tạ Uẩn có vẻ lại nghĩ rằng nàng vì sợ hãi mà chưa kịp phản ứng, bóng hình cao lớn của hắn lại tiến gần hơn, ôm lấy nàng vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng vỗ về.
Mỗi một cái vỗ, hơi thở của Trương Tĩnh Hàm lại trở nên khó khăn thêm một phần.
"Giờ… ngài có thể thả Tiểu Ly và bọn chúng ra được không?" Nàng mở miệng khó nhọc, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy hoa văn màu tối trên áo hắn.
"Ta muốn ăn cá nàng bắt, trái dại và rau rừng nàng tự tay hái." Yêu cầu của nàng, Tạ Uẩn coi như không nghe thấy, chỉ mỉm cười nói ra mong muốn của mình.
Một giọt lệ, một câu run rẩy vì sợ, tuy có ích nhưng còn cách rất xa để hắn quên đi câu "vĩnh viễn không thể" mà nàng nói ngày ấy.
"Được, ta sẽ bắt cá, hái trái dại và rau rừng cho lang quân, đã là tân khách của lang quân, đây vốn là điều ta nên làm." Giọng Trương Tĩnh Hàm rất chân thành, vừa được Tạ Uẩn thả ra, nàng lập tức cúi đầu, khom lưng.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong một thung lũng, rau rừng dễ tìm, nếu không quá kén chọn hương vị, trái dại cũng chẳng thiếu.
Chẳng bao lâu, nàng đã hái được một đống lớn.
Chỉ có việc bắt cá là vất vả hơn, tốn không ít thời gian.
Công Thừa Việt đã ăn xong bữa trưa, cá thì chỉ vừa bắt lên được hai con, may mà kích cỡ cũng tạm được, chứng tỏ Trương Tĩnh Hàm cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi.
Cá xử lý xong đem nấu canh, bỏ rau rừng vào, đến khi có thể ăn được thì trời đã sang giờ Thân chiều muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!