Lạnh lùng, tàn độc, những từ quá đỗi quen thuộc.
Cộng thêm tiếng kêu lạ thường của con khỉ nhỏ, cỗ kiệu bị hắn đập nát… Một suy nghĩ mơ hồ dần hiện rõ trong đầu Trương Tĩnh Hàm.
Hắn đã nghe thấy lời nàng nói.
"Thì ra, lang quân đã nghe được những gì ta nói trước mặt Công Thừa tiên sinh, bày kế hại ta chỉ để trả thù." Khi đã hiểu rõ, giọng Trương Tĩnh Hàm không còn run rẩy nữa.
Nói sau lưng người ta, nàng đương nhiên không phải đúng, nhưng mỗi chữ nàng nói… có sai sao?
Hắn lừa nàng là thật, dùng thủ đoạn ép nàng cúi đầu cũng là thật.
"Trả thù? A Hàm đừng hiểu lầm. Chỉ vài câu mà thôi, nói thì nói, sao ta lại vì thế mà báo thù ân nhân cứu mạng của mình." Tạ Uẩn cúi mặt xuống gần nàng, mỉm cười nói hắn chỉ muốn để nàng thấy thế nào mới là thủ đoạn thật sự tàn độc.
Còn trước đó, chẳng đáng kể gì.
"Giờ thì ta đã thấy." Lắng nghe tiếng cười của hắn, lòng Trương Tĩnh Hàm lại bình thản đến lạ.
Chẳng phải nàng đã sớm biết sao? Hắn vốn đã là một con rắn độc, chỉ chờ quay đầu cắn lại một miếng.
"Ta vì lang quân tìm được Vương Bất Lưu Hành, còn lang quân lại dùng nó khiến ta không thể ở lại thôn Tây Sơn, suýt chút nữa còn khiến cậu ta phải quỳ trước mặt ta, trước bao người, xé toạc vết thương bốn năm trước."
"Hôm nay đây, ta sẽ ghi nhớ suốt đời."
Nàng nói khẽ xong, nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Kết quả, ngay giây sau, Tạ Uẩn cúi xuống, tàn nhẫn cắn vào chóp mũi nàng, lực mạnh đến mức như muốn cắn đứt nốt ruồi nhỏ ấy mà nuốt vào bụng.
Trương Tĩnh Hàm cảm nhận rõ ràng cơn đau ấy, mắt vẫn nhắm chặt, mái tóc đen trải trên chiếu cỏ, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn mệt mỏi nhưng lại… khiến người ta động lòng.
Từ phía trên, một tiếng cười lạnh vang xuống, nanh rắn dường như đã chán chỗ cũ, lập tức buông mũi nàng ra, rồi cắn xuống nơi khác.
Cảm giác ướt lạnh bất chợt rơi xuống mí mắt khiến tim Trương Tĩnh Hàm co thắt lại, hàng mi run lên không ngừng, nhưng nàng vẫn không dám khẽ động, chỉ đến khi sự ẩm ướt ấy trượt dần về phía đuôi mắt, nàng mới cố nén nỗi sợ mà khẽ hỏi: "Lang quân, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Muốn trả thù nàng, muốn nhìn nàng khóc, hắn đã làm được rồi.
Đôi môi mỏng của Tạ Uẩn dừng lại ở đuôi mắt nàng, sau đó nặng nề l**m qua, như thể đang tìm kiếm giọt nước mắt nàng vừa khóc ra.
Tiếc rằng, dù hắn cố gắng thế nào, cũng chỉ nếm được chút vị ngọt.
Ngọt đến mức ngấy.
Yết hầu Tạ Uẩn trượt lên xuống, hắn buông nàng ra, giọng điệu phẳng lặng: "Ta cũng muốn hỏi A Hàm muốn làm gì. Dùng biết bao tâm tư để quyến rũ ta, rồi lại thốt ra rằng đời này vĩnh viễn không, bao giờ có thể… thích ta!"
"Thế mà bây giờ, A Hàm rõ ràng là rất thích." Ngón tay hắn xoay nhẹ ở đuôi mắt nàng.
Nếu không, làm sao nơi ấy lại ngọt chứ không phải đắng cay?
Trương Tĩnh Hàm sửng sốt trong chốc lát, rồi nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn, lắc đầu: "Không. Lang quân, ta không thích ngài, cũng không hề quyến rũ ngài. Những lời ta nói trước mặt Công Thừa tiên sinh đều là lời thật lòng."
"Nếu lang quân không tin, ta có thể chứng minh ngay lúc này. Nếu bất kỳ ai khác bị thương mà ta lại gặp được, ta cũng sẽ cõng hắn về nhà, bôi thuốc cho hắn. Nếu hắn có thể báo đáp, giúp ta bảo vệ biểu ca và dân làng, ta cũng sẽ chăm sóc hắn như thế, cho đến khi lành hẳn vết thương."
Nàng nói rõ ràng, việc đó không phải là thích, người khác cũng có thể là hắn.
Ánh mắt Tạ Uẩn trở nên u ám lạnh lẽo.
"Thích một người là thế nào? Có lẽ lang quân chưa từng hiểu." Nàng chậm rãi nói, giọng nhẹ như gió: "Khi hắn đau, ta sẽ không kìm được mà rơi lệ. Khi hắn vui, ta sẽ cười theo. Hắn làm gì, ánh mắt ta cũng sẽ đi theo bóng hình đó."
"Nếu ta thích hắn, ta sẽ nói ra rõ ràng. Nếu hắn cũng thích ta, ta sẽ cầu hôn hắn, rồi săn một con nhạn lớn, cánh đẹp nhất, bay cao nhất, đem tặng hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!