Bốn năm trước, về để nàng gả cho biểu ca, sinh cho biểu ca một giọt máu nối dõi, mợ đã quỳ xuống cầu xin nàng.
Khoảnh khắc đó, thế giới của Trương Tĩnh Hàm chìm vào tăm tối. Nàng mất đi gia đình đã sống cùng hơn mười năm trời, cũng trở thành một kẻ vong ân bội nghĩa trong mắt người đời.
Sau khi biểu ca bị bắt đi tòng quân, nàng bị đuổi khỏi nhà. Nhưng khi ấy, trong lòng Trương Tĩnh Hàm không hề có một chút oán hận, nàng chỉ sợ cậu và mợ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nữa.
Bốn năm qua, nàng đã mơ thấy cơn ác mộng mợ quỳ gối trước mình không biết bao nhiêu lần. Mà hôm nay, cậu nàng lại nói: "Chẳng lẽ phải bắt ta quỳ xuống sao?" Đương nhiên không. Sắc mặt Trương Tĩnh Hàm tái nhợt, lập tức lắc đầu.
Nếu phải trải qua một lần nữa cơn ác mộng năm xưa, ngay cả chính nàng cũng không thể tha thứ cho mình được.
"Cậu, con sẽ cùng lang quân rời đi, làm tân khách của Tạ phủ." Nàng cụp mắt nhìn xuống đất, rõ ràng nghe thấy trong lòng vang lên tiếng ong ong chói tai.
Tương lai đã cố gắng xoay chuyển, vậy mà chỉ dừng lại được một ngày, rồi lại lao thẳng về con đường lặp lại.
Lời vừa dứt, trường kiếm sắc bén lập tức trở về trong vỏ.
Tạ Uẩn cảm nhận vị ngọt thoáng qua nơi đầu lưỡi, nhưng ngay sau đó lại là vị đắng chát lan tràn, vẻ mặt hắn dịu xuống, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Đau lắm phải không, A Hàm? Nghe chính miệng cậu mình nói, căn nhà từng mang lại bình yên đã không còn chấp nhận nàng nữa.
Nàng làm sao từ chối được? Nàng không thể từ chối, vì đã không còn đường lui.
Ngược lại, cậu nàng còn phải cảm ơn rơi lệ, vì đã giao nàng vào tay hắn. Từ nay về sau, trong mắt những người thân thuộc này, nàng sẽ mãi mang theo dấu vết gắn với hắn, và nàng buộc phải trói chặt đời mình với một kẻ lãnh tình, thủ đoạn tàn khốc.
Từ nay, sống nhờ hơi thở của hắn.
Đúng như Tạ Uẩn đã lường trước, khi nghe tin nữ tử mà bọn họ vừa dồn ép bỗng trở thành tân khách của quý nhân, tất cả dân làng xung quanh lập tức tản đi, sợ hãi Trương Tĩnh Hàm chẳng kém gì Tạ Uẩn trước đó.
Nhiều người chạy đi còn dùng tay áo che mặt, sợ bị kẻ mà họ vừa đắc tội ghi hận, trả thù.
Hai vị Hương lão run rẩy liếc Tạ Uẩn một cái, rồi thái độ đối với Trương Tĩnh Hàm cũng thay đổi rõ rệt, cung kính hẳn lên.
Hương lão Tây Sơn sai con trai Lưu Đồ về nhà lấy lụa gấm, coi như quà tiễn biệt.
Như thể làm vậy thì mọi chuyện vừa rồi đều có thể xóa bỏ hoàn toàn.
Nàng không còn là tai họa, mà trở thành người được quý nhân ưu ái, sinh phúc lộc.
Đối mặt với sự thay đổi ấy, Trương Tĩnh Hàm chỉ lặng im. Khoảng cách địa vị và thân phận một lần nữa tr*n tr** phơi bày trước mắt nàng, còn nàng thì chẳng muốn nói gì.
Trong mắt Hương lão và những người khác, nàng đổi vận, không còn giống xưa, chỉ nhờ một câu nói của Tạ Uẩn mà trở thành "người trên người" trong tầm nhìn của họ.
Nhưng đối với người đã trải qua một lần như Trương Tĩnh Hàm, nàng hiểu rõ, Công Thừa Việt, Giải hay những người sẽ gặp sau này, chưa từng xem nàng là "cao quý".
Nàng vẫn hèn mọn như xưa, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Tạ Uẩn nhận ra nỗi bi thương tỏa ra từ nàng, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng lại hiện lên vài phần ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với vẻ âm u trước đó.
"Nay A Hàm đã là tân khách dưới tay ta, ta cho nàng một canh giờ thu dọn, chớ lỡ việc đường."
Trong mắt Trương Song Hổ và những người khác, ánh nhìn của hắn cũng dịu dàng hơn.
Nhưng với Trương Tĩnh Hàm, khi đối diện ánh mắt ấy, nàng lại cảm thấy mơ hồ, đầu óc như muốn nổ tung, cảm giác về hắn lần nữa thay đổi.
Khó đoán, khó thấu.
Nàng cố giữ bình tĩnh, khẽ hỏi: "Một canh giờ có phải hơi ngắn không? Lang quân chi bằng mai hãy khởi hành?"
Thời gian như đảo ngược, giờ đây người không muốn hắn rời đi quá sớm lại là nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!