Chương 41: (Vô Đề)

Ngay từ đầu, Tạ Uẩn đã lừa nàng, đôi mắt hắn đột ngột mở ra trong rừng tùng là bằng chứng không thể chối cãi cho tất cả.

Trương Tĩnh Hàm cảm thấy mình giống như một trò cười, nàng cứ ngỡ mình đã làm một việc thiện, nào ngờ đó chỉ là khởi đầu cho màn đùa bỡn của hắn.

Sau đó, hắn giả vờ mất trí, giả vờ hòa nhã lừa gạt nàng, giễu cợt nàng, thao túng nàng, mọi thứ đều diễn ra trơn tru như lẽ dĩ nhiên. Ngay cả khi nàng vạch trần sự thật, trên mặt hắn vẫn không hề có lấy một chút hổ thẹn.

Ơn cứu mạng của nàng, hắn có từng thực sự để trong lòng không?

"Công Thừa tiên sinh, được người cứu mà lại lấy lừa dối để đáp lại, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt đối đãi, đó là bản tính lạnh lùng vô tình."

"Ta chỉ từ chối rời thôn Tây Sơn cùng với quý nhân, thế mà hắn lại đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, khiến ta trở thành cái gai trong mắt dân làng, thậm chí còn lợi dụng thân thế của ta để ép ta cúi đầu trước hắn, thủ đoạn thật quá độc ác." Trương Tĩnh Hàm hết sức chân thành nhìn Công Thừa Việt đối diện, đứng trên tảng đá cao, nói với hắn câu cuối cùng.

"Ta chúc quý nhân và Công Thừa tiên sinh tung cánh bay cao, lập chí lớn, dựng nghiệp vĩ đại. Còn ta, một nữ tử hết sức bình phàm, xin hãy để ta tiếp tục lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình."

Lời vừa dứt, nàng nhảy xuống khỏi tảng đá, chỉnh lại chiếc áo váy vải thô trên người, rồi bước dọc theo dòng suối rời đi.

Trong dòng suối nhỏ, mực nước đen đã hoàn toàn bị hòa tan, chỉ trong chốc lát dòng nước lại trở nên trong vắt, có vài chú cá con vẫy đuôi bơi lội, nhìn rõ mồn một.

Công Thừa Việt nhìn theo bóng dáng nữ tử thôn dã ấy dần hòa vào rừng núi, cho đến khi biến mất không còn thấy nữa.

Hắn làm bộ phủi bụi trên ống tay áo, giọng điệu đầy phiền não, "Giờ thì phải làm sao đây? Những lời nàng nói ta lại chẳng thể phản bác, đành phải nghĩ cách giải thích với Tạ Uẩn thôi."

"Lời nàng tuyệt nhiên không thể lặp lại, chẳng bằng nói thôn nữ đó gan quá nhỏ, trong lòng có tình ý với Tạ công sứ, nhưng lại không dám rời xa ngôi làng mình đã lớn lên từ nhỏ."

Công Thừa Việt vừa gật gù vừa thong thả bước xuống khỏi tảng đá, cúi người nhặt chiếc quạt lông yêu quý của mình.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào chiếc quạt, một bóng đen khiến da đầu tê dại bỗng lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.

Lòng Công Thừa Việt chợt trĩu nặng, lập tức buông quạt, thấp giọng gọi, "Thất Lang."

Sắc mặt Tạ Uẩn không chút biểu cảm."Chít, chít."

Trên đường về nhà, một con chim nhỏ toàn thân lông vàng bay sà xuống trên đỉnh đầu Trương Tĩnh Hàm, ríu rít không ngừng.

Nàng nhận ra đó là hoàng anh, nàng bèn áy náy "chít" lại một tiếng, "Xin lỗi nhé hoàng anh, mấy hôm nay ta không ở nhà. Ngươi chờ thêm chút nữa, ta sẽ sớm quay lại thôi."

"Đến lúc đó, ta sẽ nhận lấy con sâu của ngươi."

Hoàng anh đáp xuống lòng bàn tay nàng, Trương Tĩnh Hàm vui vẻ v**t v* bộ lông của nó, miệng lẩm bẩm một mình.

"Không biết con khỉ con nhìn thấy cái gì mà kêu la om sòm, đừng nói là đã gây cháy rừng, hay là…" Giọng nàng chậm lại, thực ra hôm trước khỉ con đã kêu lên như thế bởi vì có người nhận lễ bồi tội của nó rồi mà vẫn nhỏ nhen lấy cành cây đâm nó trả thù.

Nhưng Tạ Uẩn quả thực đã lên xe ngựa rời đi, dân làng ai nấy đều xác nhận, chắc hẳn không thể sai.

Nàng cố gắng đè nén chút bất an trong lòng, tiếp tục bước đi. Hoàng anh vỗ cánh bay khỏi tay nàng, để lại một chiếc lông mỏng màu vàng rơi xuống.

Trương Tĩnh Hàm nhặt chiếc lông lên, rồi vô cùng may mắn phát hiện ra một ổ trứng vịt trời màu xanh lục.

Không bắt được cá, trứng vịt trời cũng đâu tệ, nàng hí hửng ôm cả chục quả trứng, mang vào nhà cậu đặt trong bếp.

"Nếu ta không tránh xa hắn, trái lại còn vì sự lạnh lùng cùng độc ác của hắn mà đem lòng yêu thích, thì ta mới thật sự ngu ngốc biết chừng nào. Mắt mù, lòng mù, làm sao có thể có kết cục tốt đẹp?"

Bữa tối, nàng và Xuân Nhi, Hạ Nhi cùng mọi người đều được ăn trứng vịt trời nướng thơm lừng.

"Đại tỷ, vị Công Thừa tiên sinh đó khi nào mới rời đi?" Xuân Nhi tò mò hỏi.

Cậu mợ và mọi người đều nhìn sang, Trương Tĩnh Hàm bình thản đáp: "Ngày mai, hoặc ngày kia, quý nhân đều đã đi rồi, hắn là mưu sĩ sao lại nán lại nơi này."

"Quý nhân… hình như quay lại rồi. A Báo nói, buổi chiều quý nhân chặn hắn lại, hỏi về chiếc xe đẩy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!