Chương 40: (Vô Đề)

Thực ra, khi Tạ Uẩn ngồi xe ngựa rời thành Vũ Dương, hắn chỉ mang theo một phần thuộc hạ. Dân làng truyền tai nhau sai lệch, khiến Trương Tĩnh Hàm tưởng rằng tất cả người của hắn đã rời khỏi nhà nàng.

Bất ngờ trông thấy Công Thừa Việt, nàng phải cố giữ bình tĩnh, nói mình cần đưa Xuân Nhi và Hạ Nhi về nhà trước. Tuy trời chưa tối hẳn, mặt trời vẫn còn nửa vầng treo trên núi, nhưng trực giác khiến nàng cảnh giác với nam tử trước mặt.

Công Thừa Việt này trong ký ức của nàng, có những lúc còn lạnh lùng vô tình hơn cả Tạ Uẩn.

Hắn là một mưu sĩ, người ngoài chỉ thấy hắn khua môi múa mép, nhưng Trương Tĩnh Hàm từng chứng kiến sự tàn nhẫn đằng sau vài câu nói gọn gàng của hắn.

Công Thừa Việt từng dùng người già yếu bệnh tật làm mồi nhử, lừa địch tiến sâu. Ngay trước mặt Tạ Uẩn, hắn đề nghị tước bỏ binh khí của những người đó, chỉ cho họ chạy bằng hai chân, không được phản kháng dù chỉ nửa phần.

Sau lần đó, mỗi khi nhìn thấy Công Thừa Việt, Trương Tĩnh Hàm đều không kìm được mà dựng hết gai ốc.

Nhất là lúc hắn ôn hòa lễ độ với người khác.

"Không sao cả, ta sẽ đợi nàng ở chỗ lần đầu gặp mặt. Trước khi mặt trời lặn, Công Thừa nhất định chờ được Trương nương tử, phải không?" Công Thừa Việt mỉm cười liếc hai cô bé bên cạnh nàng, dáng vẻ nhã nhặn thân thiện, rất dễ tạo cảm tình.

Má Xuân Nhi đỏ cả lên, vị lang quân cao ráo tuấn tú này giống hệt vị quân tử mà Trịnh Hinh Nhi từng kể, nào là lan thảo, nào là trúc xanh…

Còn Hạ Nhi thì nhỏ tuổi, không cảm nhận được gì nhiều, chỉ chăm chú nhìn chiếc quạt lông trong tay Công Thừa Việt, trong lòng thầm nghĩ, gà vịt ngỗng ở nhà mình cũng mọc lông như vậy, nhưng chẳng con nào có lông trắng tinh đến thế, đa phần toàn xám hoặc đen.

"Công Thừa tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ không thất hẹn." Trương Tĩnh Hàm hiểu rõ ẩn ý cưỡng ép trong lời hắn, chỉ nhẹ giọng nói, rồi bảo Xuân Nhi và Hạ Nhi đi theo thật sát.

Công Thừa Việt nhìn dáng vẻ nàng che chở hai cô bé, hơi nghi hoặc dùng quạt gõ lên sống mũi mình. Lạ thật, hắn đáng sợ đến vậy sao?

Trương nương tử sợ Tạ Uẩn thì còn chấp nhận được, dù gì Thất Lang ngoài chuyện cười nhạt thì suốt ngày đeo bộ mặt tối sầm như mây đen. Nhưng sợ hắn, thì… kỳ lạ thật.

"Nhưng mà… cảm xúc của Trương nương tử dễ đoán đến thế, sao Sứ quân lại cứ cho rằng đó là yêu?" Hắn lẩm bẩm. cũng chính vì lý do này mà hắn chủ động đến tìm Trương Tĩnh Hàm.

Nữ tử mà hắn tận mắt trông thấy hoàn toàn khác cô nương mà Tạ Uẩn từng mô tả.

Công Thừa Việt ngửi thấy điều gì đó bất thường, đối với Tạ Uẩn, "động chân tình" là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Hắn nhất định phải tìm hiểu xem nữ tử này… có yêu Tạ Uẩn hay không.

Nếu sự chăm sóc của nàng chỉ vì có điều cầu xin, mà không phải tình cảm nam nữ, vậy thì mới là rắc rối.

Hắn hiểu một kẻ kiêu ngạo và hay bắt bẻ như Tạ Uẩn, một khi gặp được người hợp với lòng mình, dù thế nào cũng phải có được.

Dù là tranh cướp hay dùng mọi thủ đoạn.

Nhưng Công Thừa Việt không lo Tạ Uẩn tranh đoạt. Hắn chỉ lo thôn nữ kia… liệu có trở thành nhược điểm của hắn hay không, người làm đại sự, thì không được có nhược điểm."Đại tỷ, vị Công Thừa tiên sinh đó trông thật đẹp quá, cười cũng dịu dàng nữa." Xuân Nhi đi được một quãng, không nhịn được mở miệng khen.

Trong lòng Trương Tĩnh Hàm nặng trĩu chuyện cũ, chỉ hờ hững gật đầu. Người của thế gia, ăn sung mặc sướng, không phải dầm mưa dãi nắng, thì làm gì có ai kém sắc được.

"Đại tỷ, vậy tỷ thấy giữa Công Thừa tiên sinh và quý nhân, ai giống "hữu phỉ quân tử" hơn?" Xuân Nhi tò mò, lại cả gan hỏi, chung quanh chỉ có ba tỷ muội, nàng không sợ bị ai nghe thấy.

"Không ai là quân tử cả." Ánh mắt Trương Tĩnh Hàm trầm xuống, cố tìm từ ngữ để diễn tả. "Một người bọc lớp tuyết trắng tinh bên ngoài mà bên trong vấy bẩn, một người là loài rắn độc, bề ngoài hoa văn bí ẩn mỹ miều, thực chất chỉ chờ săn mồi."

Để sống sót, để yên bình, để an ổn, cả hai loại người đó nàng đều phải giữ khoảng cách.

May mà họ sắp rời khỏi thôn Tây Sơn.

Xuân Nhi chỉ nghe hiểu lờ mờ. Đại tỷ sao lại am hiểu họ đến vậy? Hay chỉ là ảo giác của nàng?

"Đừng nghĩ nữa, sắp đến giờ dùng bữa chiều rồi. Hai đứa ở nhà đừng quậy phá, ta đi rồi về ngay." Trương Tĩnh Hàm đưa hai biểu muội về đến cổng nhà cậu, không dừng bước mà đi về nơi hẹn với Công Thừa Việt.

Công Thừa Việt muốn nói chuyện về Tạ Uẩn, dù hắn hỏi gì nàng cũng không định giấu.

Nhân lúc cái danh "ân nhân cứu mạng của Tạ sứ quân" vẫn còn hữu hiệu, nàng muốn nói rõ mọi chuyện, hẳn hắn sẽ không làm gì nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!