Lời nói và nụ cười nhạt bên khóe môi hắn khiến Trương Tĩnh Hàm có một cảm giác càng hoang đường.
Giống như Tạ Uẩn mới là chủ nhân căn nhà này, còn nàng chỉ là người được cứu, hôn mê một ngày mới tỉnh.
Trương Tĩnh Hàm hơi thẫn thờ, không trả lời, chỉ lặng lẽ thu lại tấm chiếu trải dưới đất, gập rồi đặt vào góc nhà.
Sau đó, nàng đến bên cửa sổ, cúi đầu nói với một bóng đen bé nhỏ: "Tiểu Ly, lần sau đừng có ném đồ vào phòng ta như thế nữa."
Con mèo mun kêu "meo" một tiếng thật dài, cúi l**m bàn chân trước, trông cực kỳ vô tội.
Đây rõ ràng là quà nó tặng bạn loài người của mình, thịt rắn độc tươi ngon, hơn nữa bên trên còn mang hơi thở của người bạn nàng!
Chẳng lẽ người bạn loài người không nên vui mừng ôm lấy con mồi này, đem đi lấy lòng kẻ đáng sợ trong phòng đó sao?
Có phải vì con mồi chỉ còn một nửa nên nàng mới bực mình? Mèo nhỏ tự thấy tìm ra vấn đề, nên tiến lại gần, đuôi nhẹ nhàng quét qua cổ tay nàng, không phải lỗi của nó, sức nó chỉ kéo nổi chừng đó.
Nửa còn lại, tất nhiên là… nó ăn rồi.
"Lần sau cũng đừng bắt rắn nữa, chẳng may bị cắn thì ta không cứu được đâu." Trương Tĩnh Hàm thở dài, bất đắc dĩ vuốt cái bụng tròn lẳn của mèo mun, lông mượt như nhung mềm, vuốt một cái là ghiền.
Đến lượt mèo mun cau có, nó kêu lên liên hồi, như muốn tố cáo: Không được sờ bụng mèo!
Trong mắt Trương Tĩnh Hàm hiện lên ý cười dịu dàng, nàng nhỏ giọng dỗ dành và hứa sẽ pha mật ong cho nó uống.
Dưới ánh trăng thanh khiết len qua cửa trúc mở hé, gương mặt nghiêng của nàng chìm trong ánh sáng mềm mại, hòa với tiếng mèo kêu nhẹ và lời nói khe khẽ, cảnh tượng tĩnh lặng mà hòa hợp lạ thường.
Trong mắt Tạ Uẩn sáng tối đan xen, có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn biết được cảm giác bị người ta phớt lờ.
Hắn thong thả chỉnh lại áo xống, vẻ mặt càng thêm thản nhiên: "Tiểu Ly… là tên nàng đặt cho con mèo này sao? Nghe đáng yêu lắm, không biết đã nuôi được mấy năm rồi?"
Giọng nói phía sau vang lên không nhanh không chậm, khiến cả người Trương Tĩnh Hàm cứng lại, không thể giả vờ không nghe thấy nữa.
Nàng quay đầu, lần đầu tiên cất tiếng nói với Tạ Uẩn, giọng hơi gượng gạo: "Quý nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi, lúc nãy ta còn tưởng mình nghe nhầm. Sớm mai Hương lão sẽ mời đại phu trên thành tới, nhất định có thể chữa cho quý nhân."
Nàng rất biết điều, cũng rất thành thật. Không hỏi danh tính, không tỏ vẻ tò mò vì sao hắn lại bị thương trong rừng tùng trên núi, chỉ lặng lẽ nói mình là người cõng hắn về, còn phần chữa trị phải nhờ Hương lão.
Nhưng trong lúc nói chuyện, dù giọng nói bình hòa nàng lại tỏ vẻ đề phòng rất rõ rệt, từ ngữ điệu đến tư thế thân mình.
Tạ Uẩn chẳng nghi ngờ, nếu lúc này trong tay nàng có cung tên, mũi tên sắc lẻm chắc đã nhắm thẳng vào hắn.
Nhưng hắn cũng chẳng để tâm, thậm chí cảm thấy rất bình thường.
Trong căn nhà nhỏ này, ngoài hắn chỉ có một cô nương, cảnh giác là phải.
Hắn để nàng tùy ý quan sát, mà cũng âm thầm quan sát lại.
Áo váy vải thô đơn sắc, mái tóc đen buộc hờ sau đầu, dung nhan không đến mức khuynh thành nhưng nhìn quen mắt dễ chịu và cả đôi mắt không che giấu chút cảnh giác nào.
Vẻ hứng thú trong ánh mắt hắn dần nhạt đi.
Một nữ tử nông gia tầm thường, dẫu có thể khơi gợi phản ứng bản năng của hắn nhưng trong mắt một kẻ ngạo mạn lại kén chọn như Tạ gia Thất Lang thì chẳng đáng để hắn hao tâm tốn sức.
Dù vậy, ánh mắt Tạ Uẩn vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng.
"Hương lão? Ta chỉ cảm thấy nương tử vô cùng quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng về vị Hương lão nào cả. Có thể nói cho ta biết đây là nơi nào và Hương lão là ai không? Thật không giấu gì nàng, trán ta rất đau, hầu như không nhớ được gì."
"Vừa rồi, khi ta… nhìn thấy nương tử giúp ta lau rửa thân thể, ta còn ngỡ giữa chúng ta có quan hệ sâu đậm. Dù sao, chỉ người thân cận mới có thể chạm vào nhau không kiêng kỵ như thế. Nay nghe nàng gọi ta là quý nhân, có lẽ chúng ta vốn chẳng quen biết."
"Ơn cứu mạng ta, ta xin ghi tạc, ắt sẽ báo đáp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!