"Vừa rồi là ta thất lễ, không nên gọi tiểu phu nhân, lẽ ra phải gọi nàng là Trương phu nhân."
"Ngày mai Sứ quân sẽ khởi hành rời đi, Trương phu nhân đã dọn dẹp hành trang xong chưa?"
"Lúc chia ly, Trương phu nhân hãy nhìn ngắm nơi này thật kỹ. Mai này muốn quay về, e là không dễ đâu."
"Thì ra là Trương phu nhân. Sao người lại đến tiền viện? Đây là nơi Sứ quân bàn chuyện chính sự, nữ quyến trong hậu viện nên tránh đi kẻo bị người ngoài va chạm."
"Đây là Trương phu nhân của công tử, cũng là ân nhân cứu mạng của công tử. Các ngươi không được vô lễ."
"Trương phu nhân thông minh ham học, hiểu lễ nghĩa, chỉ tiếc xuất thân có phần kém cỏi. Nhưng ta có một cách, để thế gia nhận nàng làm nghĩa nữ, nhà họ Công Thừa có thể đứng ra lo liệu."
"Trương phu nhân nên thông cảm cho Sứ quân. Đại chiến sắp nổ ra, các thế gia không thể sinh mâu thuẫn, hôn sự là con đường buộc phải đi. Dù chiến thắng, công tử cũng không thể thoái thác chuyện này. Nguyên do ra sao, mai này nàng sẽ hiểu."
"Trương phu nhân…"
Vị lang quân ôn hòa nhã nhặn, tay cầm chiếc quạt lông trắng muốt, hết lần này đến lần khác gọi nàng là Trương phu nhân, không chút chán nản, trên mặt luôn giữ nụ cười đúng mực.
Cuối cùng, vào ngày trước khi nàng rời xa Tạ Uẩn, Trương Tĩnh Hàm tìm đến Công Thừa Việt, trịnh trọng nói: "Công Thừa tiên sinh, xin đừng gọi ta là Trương phu nhân nữa. Ta có tên riêng, ngài có thể gọi ta là A Hàm."
"A Hàm." Công Thừa Việt như hiểu ra điều gì, thở dài một tiếng, đưa chiếc quạt lông trong tay cho nàng.
"Trương phu nhân" trở thành "A Hàm", nhưng Trương Tĩnh Hàm lại chẳng cảm thấy vui, chiếc quạt đó sau này nàng cũng không mang theo.
Đi là đi cho sạch sẽ, nàng vốn không phải người dây dưa.
Thế nhưng, khi một lần nữa nghe được từ miệng Công Thừa Việt tiếng "tiểu phu nhân", Trương Tĩnh Hàm mới biết ký ức chưa từng phai nhạt. Nàng đi sạch sẽ, nhưng trái tim lại chẳng sạch được.
Lúc ấy, nàng hoàn toàn không còn sức để phản bác hay giải thích, nàng thậm chí không muốn nhìn thấy Tạ Uẩn hay Công Thừa Việt, mệt mỏi bước đi.
Đằng sau, Tạ Uẩn dường như nói với nàng điều gì đó bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng Trương Tĩnh Hàm không buồn nghe. Nàng như kẻ mất hồn quay về thôn.
Cậu đã đứng đợi nàng từ sớm ở đầu ngõ, im lặng vỗ đầu nàng.
"Cậu, quý nhân đã nói với con rồi. Biểu ca và người trong thôn đều được điều đến chỗ huynh trưởng của quý nhân, coi như quân riêng của người ấy. Họ sẽ không phải ra chiến trường, cơ hội sống sót trở về là rất lớn."
Tư cách tư binh của Tạ gia cũng không tệ, để cậu yên lòng, Trương Tĩnh Hàm còn đưa Nghĩa Vũ ra làm ví dụ lần nữa.
Nghe cháu gái nói vậy, lông mày Trương Song Hổ giãn ra, dẫu là quân phủ hay tư binh, chỉ cần người bình an trở về là tốt rồi.
Hơn nữa, là người của huynh trưởng quý nhân, mà quý nhân lại có mối giao tình với thôn Tây Sơn, tính đi tính lại cũng là chuyện tốt.
"Tốt! Lời quý nhân nói, cậu tin!" Trương Song Hổ cười khoái trá, hôm qua ông và mọi người trong thôn đã tận mắt nhìn thấy xa mã của quý nhân đến, cũng coi như hiểu rõ thân phận thật của người ta.
Bốn năm trước, trong trận chiến giữa Hoài Thủy và giặc Đê, ông từng nghe qua. Khi đó, vị đô đốc tiên phong Tạ sứ quân hóa ra chính là quý nhân. Đúng là nhân tài xuất chúng đương thời.
Ông không tiếc lời khen ngợi Tạ Uẩn, Trương Tĩnh Hàm nghe vậy, nét mặt vẫn không chút biểu cảm.
"Cậu à, đêm qua con mơ thấy ác mộng, bây giờ mệt lắm. Chuyện này cậu hãy nói cho mọi người biết giúp con. Con muốn về nghỉ một lát."
Lớp phấn son trên mặt nàng đều bị lau sạch, ngoại trừ chóp mũi đỏ lạ thường, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông nàng vô cùng mệt mỏi.
Trương Song Hổ thương cháu gái, lập tức đồng ý, đưa nàng về nhà, dặn dò Xuân Nhi và Hạ Nhi không được quấy rầy nàng, rồi mới cùng thê tử là Lưu Bình Nương rời đi.
Trương Tĩnh Hàm nằm trên giường của Xuân Nhi, khẽ chạm vào chóp mũi mình, ép mình nhắm mắt lại.
Ngủ thôi, ngủ dậy rồi… nàng sẽ không còn nhớ câu "ta thích nàng" kia nữa.Tạ Uẩn ngồi vào trong xe ngựa. Nhiều ngày nay, đây là lần đầu tiên hắn rời Tây Sơn thôn, hướng về huyện thành Vũ Dương.
Người trong thôn mới vừa hay tin, chưa kịp nói lời cảm tạ, đã chỉ có thể nhìn cỗ xe ngựa uy nghi, rộng lớn của hắn cuốn bụi mà đi xa, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!