Chương 38: (Vô Đề)

Tạ Uẩn như thể tách thành hai con người.

Một kẻ nhận ra tâm cơ mà nữ tử này cố tình phô bày, khiến cổ họng hắn nóng bừng đến bỏng rát.

Kẻ còn lại thì bị bực bội dâng lên đột ngột, bóp chặt đốt ngón tay. Nếu là trước đây, hắn sẽ không có loại cảm giác này, nhưng bây giờ nàng sống trong thôn, mặt mày điểm trang rực rỡ yêu kiều, suốt dọc đường đến đây, chẳng biết đã khiến bao nhiêu ánh mắt dừng lại trên dung nhan ấy.

Hắn không phải người đầu tiên.

Ánh mắt Tạ Uẩn lặng như phủ băng, hắn phớt lờ mọi cảm xúc, chỉ khẽ bảo nàng đến gần.

Hắn ngồi trước án thư, đôi chân dài khiến chiếc ghế trở nên nhỏ hẳn, Trương Tĩnh Hàm nhìn thoáng qua rồi chọn đứng cách hắn một chiếc bàn.

Nàng cúi xuống một chút, trông thấy mấy cuốn sách đặt ngay ngắn trên bàn. Một bên là giá bút, nghiên mực, chậu rửa bút, tất cả cùng màu, hẳn là một bộ hoàn chỉnh.

Chỉ có điều… giá bút hơi nghiêng lệch, như chực đổ.

Trương Tĩnh Hàm chẳng nghĩ nhiều, tiện tay chỉnh lại cho ngay ngắn, nàng thích mọi thứ ngăn nắp, như vậy lúc cần dùng sẽ không bị lúng túng.

Ngay lúc ấy, một bóng đen phủ xuống trước mặt nàng khiến ngón tay nàng run khẽ. Khi nàng ngẩng đầu, một bàn tay to lớn đã siết lấy eo nàng, đột ngột nhấc bổng nàng lên, đặt thẳng lên mặt bàn.

Giờ thì nàng ngồi, còn hắn đứng.

Mắt nàng phải ngước lên thật nhiều mới có thể thấy rõ đôi mày nhíu chặt của hắn, ánh mắt vẫn dán vào nàng, bàn tay ôm hông không buông.

Nàng muốn né tránh, muốn giãy ra, thì lực nắm kia lại siết mạnh hơn.

Lòng Trương Tĩnh Hàm bắt đầu hoảng loạn, chuyện lần trước hắn hôn vành tai nàng, nàng đã làm bộ như không có gì, khiến cả hai đều mặc nhiên bỏ qua. Vậy bây giờ hắn lại định làm gì?

Nàng không đoán được.

"A Hàm, dọc đường từ thôn đến đây, ngoài Giản ra, nàng có gặp ai khác không?" Tạ Uẩn cúi đầu xuống, giọng trầm thấp, sống mày như hai vách núi dựng cao.

"Gặp rất nhiều người, nhưng không biết quý nhân muốn hỏi ai." Trương Tĩnh Hàm thoáng dừng lại bắt đầu đoán ý hắn, chẳng lẽ có người hắn không muốn nàng chạm mặt?

Nàng lục lại ký ức trong đầu, rồi hơi chán nản, không tài nào đoán được người hắn kỵ ai.

"Rất nhiều người."

Trong tai Tạ Uẩn chỉ còn ba chữ ấy, một vẻ âm trầm thoáng hiện trong mắt hắn, đầu ngón tay đặt lên môi nàng, chà đi sắc son đỏ tươi.

Tiếp đến là má nàng, những đầu ngón tay chai ráp khiến nàng thấy rát đau, môi chỉ mím chặt, không nói một lời.

Càng lúc quan trọng, nàng càng cần giữ bình tĩnh, không được tranh cãi, không được chọc giận hắn.

Một lần, hai lần, đến lần thứ ba quệt qua, son phấn trên mặt và môi nàng đã sạch bóng. Tạ Uẩn nhìn thật lâu, rồi cổ họng phát ra tiếng thở dài hài lòng rất khẽ.

Nàng thật ngoan, không hỏi vì sao hắn làm vậy, cũng không vùng vẫy giận dỗi.

"Biểu ca và dân làng của A Hàm, ta đã cho người điều tra rõ. Họ đang làm việc dưới trướng huynh trưởng của ta. Tính ra cũng là một dạng bộ khúc khác, coi như chưa đến mức cùng đường tuyệt vọng, họ vẫn sống cả."

Chỉ là… sống trong lén lút, không dám ló mặt ra mà thôi.

Khóe môi Tạ Uẩn khẽ nhếch lên đầy châm biếm. Có lẽ càng nực cười hơn… là trong đám người từng tập kích hắn, lại có cả người mà nữ tử này ngày ngày mong ngóng, biểu ca của nàng.

"Có phải như Nghĩa Vũ không?" Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mà nàng đã mong mỏi suốt hai kiếp, lòng Trương Tĩnh Hàm chẳng hề bình ổn, chỉ buột miệng hỏi.

Nàng luôn cảm thấy sau chuyện này còn điều khó tỏ. Ở kiếp trước, rõ ràng hắn từng nói: chuyện cơ mật trong quân, không được tùy tiện hỏi!

"Không giống Nghĩa Vũ, sau này A Hàm sẽ tự biết." Tạ Uẩn lấy khăn trắng chậm rãi lau sạch son phấn còn dính trên ngón tay, thái độ lãnh đạm, hiển nhiên không muốn nói thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!