Trương Tĩnh Hàm quay về nhà cậu, trong lòng vẫn nghĩ cách tìm gặp Tạ Uẩn để hỏi tin tức của biểu ca và dân làng.
Nàng vừa đặt đồ xuống, hai muội muội Xuân Nhi và Hạ Nhi đã hớn hở chạy vào từ ngoài cửa, miệng reo rộn ràng: "Có người đến rồi, có người đến rồi!"
"Đại tỷ, trong thôn có rất nhiều người đến, còn có nhiều, rất nhiều ngựa nữa!"
Khuôn mặt nhỏ của Xuân Nhi đỏ bừng, lần đầu tiên nàng thấy hơn mười người xa lạ, lại đều là nam nhân cao lớn khỏe mạnh. Cha và Hương lão đã ra đón tiếp, nàng cùng Hạ Nhi len lén nhìn qua kẽ tay che mặt, xem mà thích chí vô cùng.
Trương Tĩnh Hàm đoán được những người và ngựa ấy là ai mang tới nên dặn Xuân Nhi và Hạ Nhi ngoan ngoãn ở nhà, rồi đi ra ngoài.
Tới đầu thôn, nàng lập tức nhìn thấy Nghĩa Vũ đang an bài ngựa, bèn tiến lên chào hỏi.
"Trương nương tử."
Ánh mắt Nghĩa Vũ và nàng giao nhau, trên mặt hắn có chút lạnh nhạt.
Trương Tĩnh Hàm cũng không lấy làm lạ, thái độ của đám bộ khúc này đối với nàng hoàn toàn tùy thuộc vào chủ nhân của họ. Tạ Uẩn không thích nàng, thì họ cũng lạnh nhạt theo.
"Phiền Nghĩa Vũ bẩm báo quý nhân, ta muốn gặp ngài ấy một lần." Nàng không lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề.
So với Công Thừa Việt, Nghĩa Vũ là người đơn giản không giỏi tính toán, nàng tin rằng hắn nhất định sẽ truyền đạt nguyên vẹn lời mình nói đến Tạ Uẩn.
Nghe vậy, Nghĩa Vũ thoáng ngẩn ra, quý nhân đang ở ngay trong nhà Trương nương tử, chẳng phải nàng muốn gặp người là việc dễ như trở bàn tay sao?
"Ta lỡ lời trước mặt quý nhân, nên bị người đuổi ra ngoài." Trương Tĩnh Hàm nhìn ra vẻ hoài nghi của hắn, ngại ngùng cười nhẹ, rồi sợ hắn nảy ý rút lui, nàng lại nói thêm: "Ta có một món quà muốn tặng quý nhân."Dù lời cảnh báo của Giải vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Nghĩa Vũ vẫn thấp thỏm làm theo, đem lời Trương Tĩnh Hàm thuật lại nguyên vẹn với Tạ Uẩn.
"Quý nhân, Trương nương tử nói món quà nàng muốn tặng không thể tự mang đến, chỉ có thể để người tự mình hoặc sai người đến lấy."
Trong căn phòng được sửa sang lại sáng sủa, Nghĩa Vũ đứng cúi đầu, còn Tạ Uẩn co chân ngồi, không thèm để ý ánh mắt kín đáo trêu chọc bên cạnh của Công Thừa Việt, chỉ lạnh nhạt đáp vài chữ: "Bảo nàng, ngày mai."
Nghĩa Vũ vâng lệnh, khuất lưng rời khỏi.
Nhưng khi vừa đến cửa, Tạ Uẩn lại mặt lạnh gọi với theo: "Để Giải đi."
"Vâng."
Bóng dáng Nghĩa Vũ biến mất khỏi cửa.
"Nếu Thất Lang đã thích nữ tử đó thì cứ giữ nàng bên mình làm thiếp chẳng phải ổn cả đôi đường sao? Chuyện nàng báo ân, truyền đến thành Kiến Khang, cũng là một mối nhân duyên đẹp." Công Thừa Việt vừa nói, vừa hờ hững bẻ gãy từng sợi lông quạt đã dính bụi.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi ý Trương Tĩnh Hàm.
Tạ Thất Lang, thúc phục là Tạ Lê thừa tướng đương triều, là Hầu phủ Trường Lăng, Đô đốc tiền tuyến, Thứ sử châu quận, tuổi trẻ tài cao. Một nữ tử nông gia xuất thân tầm thường mà được làm thiếp của hắn đã phải vui mừng đến phát cuồng rồi, còn phải hỏi sao?
"Ai nói ta thích nàng, là nàng đ*ng t*nh với ta." Tạ Uẩn lạnh lùng cười khẩy. Hắn chưa từng thấy Công Thừa Việt đáng ghét như hôm nay, đáng lẽ lúc nãy nên giẫm thêm một cái nữa mới phải.
"đ*ng t*nh?" Công Thừa Việt trầm ngâm, vừa rồi nữ tử ấy cứ một lời "quý nhân" hai lời "quý nhân", trong lời nói chẳng thấy chút tình ý nào, mà lại rất mực kính trọng thì đúng hơn.
"Nàng từng châm cứu trị thương, từng hơ lửa nướng thịt, đi tìm thuốc, làm xe, dọn đá lót đường cho ta, lúc ta bệnh đến mê man nàng còn cất tiếng hát dỗ dành. Từng chuyện từng chuyện, không phải bằng chứng thì là gì?"
Giờ hắn chỉ lạnh nhạt nàng mấy hôm, nàng lập tức gửi lời tới nói muốn gặp, còn khiêm nhường nói muốn tặng hắn một phần lễ vật.
Tạ Uẩn như thể chỉ đang thuật lại, không hề cố chứng minh điều, nhưng có tình hay không, hắn cảm nhận được.
"Công Thừa Việt, ngay cả thân sinh phụ mẫu ta cũng chưa từng chu đáo đến vậy."
Nàng chỉ là một người, một nữ tử không tiền bạc, không quyền thế, người duy nhất nàng có thể nương tựa là chính mình.
Dù mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, kiệt sức đến tay chân rũ liệt, ngốc nghếch lại ngây ngốc, nàng vẫn dùng hết sức của một mình để hoàn thành những điều ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!