Ba ngày ấy, cuộc sống của Trương Tĩnh Hàm trôi qua trong yên ổn hiếm có.
Có lẽ vì nàng đã chẳng còn chút giá trị nào trước mặt Tạ Uẩn, đám Hương lão chẳng tìm đến nàng nữa, mà người trong thôn hiện tại cũng đổi thái độ, từ ghen ghét sang cảm kích.
Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Mỗi sáng cùng Xuân Nhi chen trên một chiếc giường nhỏ ngủ đến tự tỉnh, rồi ăn bữa sáng do cậu mợ chuẩn bị, sau đó cầm theo cung tiễn vào núi, cùng mèo mun và hồ ly đỏ săn thỏ rừng, chuột đồng, hái trái cây, hái nấm và cắt tổ ong lấy mật.
Đến xế chiều thì nàng trở về, giỏ lúc nào cũng mang theo đầy đồ khiến đám đệ muội vỗ tay reo hò.
Chiều tối, mợ sẽ chế biến những thứ nàng mang về, cả nhà quây quần bên mâm cơm, thỉnh thoảng lại cười đùa, không khí an hòa ấm cúng.
Trương Tĩnh Hàm thật sự muốn thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc ấy.
Nhưng đời chẳng theo ý người, vào buổi sáng của ngày thứ tư sau khi nàng đã nói rõ ràng với Tạ Uẩn, thành Vũ Dương nghênh đón biến động.
Một đoàn xe cỡ trăm người áp sát cổng thành, hoàn toàn không che giấu mà phất cao cờ hiệu của Tạ thị xứ Trường Lăng, khí thế ngút trời.
Huyện lệnh Vũ Dương hoảng hồn chạy ra nghênh tiếp, vừa biết Trường Lăng Hầu Tạ sứ quân đang có mặt trong địa phận huyện mình thì sợ đến mức lập tức hành lễ với Công Thừa Việt.
Công Thừa Việt là mưu sĩ bên cạnh Tạ Uẩn, cũng có chức quan trong người, phẩm cấp tự nhiên cao hơn hẳn một Huyện Lệnh tầm thường.
Huyện Lệnh không hề do dự, lập tức nhường lại nha môn và các nơi trọng yếu, để đoàn người đó sử dụng.
Lát sau, Công Thừa Việt dẫn theo mấy chục người cưỡi ngựa xuất thành, dưới sự hướng dẫn của Nghĩa Vũ, tiến vào thôn Tây Sơn ít người biết đến.
"Quả nhiên là có liên quan đến dãy núi Dương." Hắn ngẩng đầu nhìn khu rừng núi rậm rạp, không khỏi cảm thán.
"Công Thừa tiên sinh, Sứ quân hiện ở chỗ đó." Nghĩa Vũ cưỡi ngựa tới bên cạnh Công Thừa Việt, tay chỉ về phía một nơi có địa thế hơi cao hơn.
Công Thừa Việt nheo mắt nhìn kỹ, trông thấy một góc mái nhà đơn sơ chẳng khác gì chỗ mà đám phu ngựa của Tạ gia dùng để trú tạm.
"Sứ quân khốn đốn một lần, lại thành ra chẳng còn câu nệ nữa." Hắn cười nhẹ, bày tỏ sự kinh ngạc trong lòng, không tin nổi cái bệnh kén chọn nổi danh của bằng hữu lại biến mất đơn giản như vậy.
Công Thừa Việt còn nhớ rõ một lần, chỉ vì trong mâm cơm có một hạt bụi, mà Tạ sứ quân không động đũa, còn ra lệnh từ đó về sau món ăn nhất định phải có nắp đậy.
"Nơi đó vốn là nhà của Trương nương tử."
Một câu nói của Nghĩa Vũ lại khiến lòng hiếu kỳ của Công Thừa Việt trỗi dậy, hắn xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho người bên cạnh, rồi đi bộ vào ngôi thôn nhỏ hẻo lánh ấy.
Nếu may mắn, biết đâu hắn sẽ có thể gặp được nữ tử đã cứu mạng Sứ quân.
Cùng lúc đó, Giải đã phát giác đoàn xe ngựa đang tiến đến, cung kính báo lại cho A Lang nhà mình.
"Chắc hẳn là Công Thừa Việt, tính toán thời gian thì cũng vừa kịp." Tạ Uẩn lạnh nhạt nói, đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trong ba ngày qua, vết thương ở chân hắn đã hồi phục thêm đôi chút.
Tuy hắn quyết định lạnh nhạt với nữ tử không biết tốt xấu kia, nhưng Vương Bất Lưu Hành mà nàng hái về hắn vẫn uống đều mỗi ngày.
Kết hợp với thuốc trị thương mà Giải mang đến, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Bây giờ Tạ Uẩn đi lại đã không cần ai dìu đỡ, ngoài việc bước đi hơi chậm, hầu như không còn gì bất thường.Hôm ấy, Trương Tĩnh Hàm như thường lệ lại vào núi.
Thấy mặt trời đã có dấu hiệu sắp lặn, nàng thu dọn thành quả nửa ngày trời, men theo đường núi quay về thôn.
Con đường núi ngoằn ngoèo, hai bên bụi cỏ mọc um tùm, Trương Tĩnh Hàm đi hết sức cẩn thận, cúi đầu quan sát đề phòng có dã thú ẩn trong đám cỏ.
Đi chừng gần nửa canh giờ, tà áo và giày của nàng không tránh khỏi bị bụi đất và cỏ vụn bám vào, đôi má cũng hơi hồng lên.
Đến đoạn thung lũng gần thôn, nàng dừng lại, lấy túi nước mang theo bên mình, ngồi xuống một phiến đá nhẵn, nghỉ ngơi uống nước.
Giữa tiết trời giữa hè, dẫu trong núi có mát mẻ hơn, nhưng đi lâu trên đường núi, trán và chóp mũi nàng vẫn lấm tấm mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!