Khi Trương Tĩnh Hàm với vẻ mặt mất hồn bước ra khỏi nhà cậu, Tạ Uẩn đã trông thấy nàng.
Vì nàng không biết điều, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng khi nàng ngơ ngác nhìn quanh như thể chẳng còn nơi nào để đi, cuối cùng đành một mình ngồi xuống bờ suối, Tạ Uẩn bỗng cảm thấy thứ cảm xúc xa lạ.
Xót thương dần dần nảy nở.
Rồi khi nàng tự nói chuyện với lũ cá bơi lội dưới nước, hắn lại thấy nàng đáng yêu đến ngốc nghếch.
Rõ ràng nữ tử này không nỡ để hắn rời đi, nếu thật sự chẳng để tâm chút nào, sao lại cứ mãi bận lòng chuyện ấy?
Mặt nước phản chiếu bóng hình Tạ Uẩn, hắn đứng sau lưng nàng, thong dong cúi xuống nhìn bóng mình và nàng dưới làn nước, mỉm cười hỏi, người mà nàng nói đến là ai?
Trương Tĩnh Hàm khẽ sững lại, nàng không quay đầu, lặng lẽ nhặt một viên đá ném xuống nước, đàn cá bị dọa chạy tán loạn, bóng của hai người trong nước cũng vỡ vụn theo.
Tựa như thế là đủ để nàng giả vờ như không trông thấy hắn.
Thấy vậy, Tạ Uẩn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt dán chặt vào nàng, "A Hàm muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi ta là được, không cần trút giận lên cá."
Nàng chẳng hề trút giận lên cá, Trương Tĩnh Hàm thầm phản bác, rồi hơi dao động mà quay lại.
"Vậy… quý nhân dự định khi nào khởi hành rời đi?"
Nàng chỉ muốn trở về ngôi nhà của riêng mình, một nơi hoàn toàn thuộc về nàng, dù có cô đơn đi nữa thì ít ra cũng không cảm thấy đau lòng.
Nghe nàng thật sự hỏi thành lời, Tạ Uẩn lặng lẽ nhìn nàng, đáy mắt dần hiện lên nét giễu cợt khó hiểu: "Nếu ta rời đi, A Hàm lại trở thành một kẻ cô độc."
"Hối hận nói đến cả ngàn cả vạn lần, cũng chỉ có con cá chịu lắng nghe."
Hắn nhìn thấu nỗi cô độc giấu sâu trong lòng nàng, rồi thẳng thắn nói ra, giọng điệu hờ hững, chứa đựng sự kiêu ngạo đáng ghét và chắc chắn đến khó chịu.
Tựa như việc mang nàng theo bên người, là một ân huệ mà hắn ban tặng.
Từ đầu đến cuối trong mắt hắn, nàng chỉ là một thôn nữ hèn mọn, vì hèn mọn nên không đáng được tôn trọng, vì vậy hắn có thể tùy ý sai khiến.
Một hơi uất nghẹn trong lồng ngực Trương Tĩnh Hàm, không thể thoát ra cũng chẳng thể nuốt xuống, nàng chỉ muốn hỏi: Dựa vào cái gì!
Nhưng lời của mợ vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng không thể đắc tội với hắn, ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng chỉ khẽ lắc đầu: "Nếu quý nhân không còn việc gì nữa, ta xin phép đi trước."
Trương Tĩnh Hàm đã ngồi bên bờ suối một lúc, lúc này sương mai thấm ướt vạt áo, nàng đứng dậy định về thay bộ khác.
Hơn nữa, nàng rời khỏi nhà cậu hồi lâu mà chưa về, nếu cậu đoán ra nàng đã nghe thấy cuộc trò chuyện lúc nãy, ắt sẽ khó xử giữa nàng và mợ.
Cậu và mợ nuôi dưỡng nàng khôn lớn, đối đãi với nàng như con ruột, dù có ấm ức nàng cũng có thể nhịn, mà cũng phải nhịn.
Trương Tĩnh Hàm rời bờ suối, Tạ Uẩn nhìn theo, sắc mặt càng lúc càng tối.
Sao nàng lại cứng đầu như vậy, thừa nhận mình muốn đi cùng hắn khó nói đến thế sao?
Trong buổi sớm tinh mơ, Giản lặng lẽ bước đến, cung kính đứng trước mặt Tạ Uẩn.
Cảnh tượng vừa rồi, hắn đều trông thấy hết.
"Nàng đã có tình cảm với ta nhưng lại không chịu rời khỏi thôn Tây Sơn cùng ta, ngươi nói là vì cớ gì?" Tạ Uẩn hỏi người bộ khúc đã theo mình nhiều năm, ngay cả một người vốn trầm tĩnh như hắn lúc này cũng sinh ra phiền não lạ lẫm.
Nghe câu hỏi đó Giản hơi khựng lại, dáng vẻ trầm ngâm như hóa đá.
Chờ mãi chẳng thấy trả lời, Tạ Uẩn bất chợt ngẩng lên nhìn hắn, khi hắn im lặng, đôi mắt đen ấy thường khiến người khác rùng mình.
"Vì sao A Lang lại cho rằng Trương nương tử có tình cảm với ngài?" Giản dè dặt nói, bản thân hắn không nhìn ra điều đó, mọi cử chỉ của Trương nương tử đều hợp lễ, thái độ đối với Sứ quân phần lớn là kính sợ và giữ khoảng cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!