Trong mắt Tạ Uẩn, thôn Tây Sơn bình lặng hẻo lánh này là chiếc lồng giam nhốt chặt Trương Tĩnh Hàm.
Nếu không muốn cả đời như loài phù du sớm sinh tối tàn, nàng nhất định phải bước ra khỏi nơi này, đến một chân trời rộng lớn hơn, phồn hoa hơn mà nhìn ngắm.
Và hắn đã sẵn lòng trao cho nàng cơ hội đó, thậm chí… chỉ cần nàng chủ động mở lời.
Đôi mắt đen tuyền của Tạ Uẩn lúc này như bốc lên ngọn lửa, sâu thẳm và nóng rực, dán chặt vào nàng, dường như chỉ đợi thời cơ để nuốt trọn tất cả.
Nàng không thể nào bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp này, dù chưa lâu trước đó nàng còn vì bị hắn lừa dối mà giận dữ.
"Không còn gì nữa. Ngoài việc biểu ca và dân làng được bình an, ta không cầu gì thêm."
Trương Tĩnh Hàm khẽ lắc đầu, nghiêm túc trả lời, nàng không có yêu cầu nào khác.
Ngọn lửa trong mắt Tạ Uẩn khựng lại thoáng chốc, hắn lạnh mặt bảo nàng hãy nghĩ kỹ. Nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, cả đời sau sẽ chẳng còn lần thứ hai.
"Nhưng ta thật sự… không nghĩ ra được điều gì khác để cầu." Sau một hồi im lặng, Trương Tĩnh Hàm lại lên tiếng.
Giọng nàng kiên định, pha chút bất đắc dĩ.
Trời cao đã cho nàng cơ hội sống lại một lần, điều nàng không nên có nhất chính là lòng tham không đáy.
Câu trả lời ngoài dự liệu ấy khiến tâm trạng Tạ Uẩn bất chợt rơi xuống đáy vực, hắn nhìn nàng, đôi mắt chìm sâu trong u tối.
Hắn cứ ngỡ con mồi trong tay đã là vật sở hữu, đâu ngờ con mồi này lại ngu ngốc đến mức chỉ biết cúi đầu loanh quanh một chỗ.
"Ra ngoài."
Lần đầu tiên trong đời, Tạ Uẩn lạnh giọng, nghiến răng đuổi người.
"Vâng."
Dẫu đây là nhà mình, nhưng Trương Tĩnh Hàm lại ngoan ngoãn không hề so đo, cúi đầu ủ rũ, xoay người bước đi.
Cuối cùng, nàng còn rất chu đáo mà kéo cửa lại.
Chỉ tiếc là, đúng lúc cánh cửa khép kín, cổ tay nàng lại bị giật mạnh, cằm cũng bị bàn tay rộng lớn bóp lấy nâng lên.
Lưng nàng đập mạnh vào cánh cửa gỗ, khiến nó đóng chặt, tia sáng cuối cùng cũng bị che lấp, nàng kinh hãi khẽ kêu.
"Quý nhân, ngài định làm gì?"
Ngón tay trỏ của Tạ Uẩn nhè nhẹ, rồi lại mạnh mẽ chạm vào vành tai mềm mại của nàng, nhìn dáng vẻ trốn không được, tránh chẳng xong, trong mắt hắn bừng lên hứng thú.
Hắn không trả lời câu hỏi, chỉ x** n*n đến khi vành tai nàng đỏ bừng nóng ran, rồi mới trầm giọng nói: "
"Tương Chi" là tự do thúc phụ ta đặt cho. Tên thật của ta là Tạ Uẩn, đứng hàng thứ bảy trong nhà, lần trước bảo A Hàm gọi ta là Thất Lang cũng không sai gì cả."
Mẫu thân, tỷ tỷ, và thúc phụ hắn đều gọi hắn như thế.
"Danh tính của quý nhân… với ta… chẳng liên quan gì cả." Vành tai bị chà xát khiến Trương Tĩnh Hàm khó chịu cắn môi, nàng th* d*c nói xong, rồi dồn lực đẩy mạnh hắn ra.
May là chân của Tạ Uẩn còn bị thương, vừa mới châm cứu xong, nên nàng giành được chút khoảng cách để thở.
Nhưng động tác đó khiến mấy nhánh Vương Bất Lưu Hành nàng cất kỹ trong người rơi xuống, lăn tới chân hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi đó một thoáng, sắc mặt lập tức dịu đi, dù giận dỗi nàng vẫn không quên vào núi tìm thuốc cho hắn.
Thôi được rồi, nữ tử nông gia này vốn đã khờ, đôi khi còn ngốc nghếch. Nàng không biết đưa ra điều kiện thỏa đáng cũng là chuyện hợp lẽ, hắn cớ gì phải nổi giận?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!