Mấy ngày không ghé qua ruộng trên núi, cỏ dại mọc um tùm, đã cao đến tận eo của Trương Tĩnh Hàm.
Vì vừa có một trận mưa, đất mềm hơn nhiều, nàng khom lưng, chẳng tốn mấy sức đã dọn được một khoảng nhỏ, trong lúc đó liên tục có những tiếng sột soạt vang lên.
Nàng nín thở chú ý lắng nghe, không lâu sau đã lần theo những động tĩnh ấy mà tóm được một bọc chuột đồng béo ú.
Từ số lượng chuột cũng không khó nhận ra mấy cây đậu khốn khổ của nàng đã bị chúng tàn phá gần hết.
"Các ngươi ăn đậu của ta, hừ, ta bắt các ngươi cũng là lẽ đương nhiên thôi!" Trương Tĩnh Hàm giận dữ mắng đàn chuột, nhân lúc trong rừng chỉ có một mình, nàng đem hết bực bội trong lòng tuôn ra cho hả. "Ăn của ta, uống của ta, dùng đồ của ta, lại còn gạt ta!"
"Khi bị thương, xung quanh chẳng có ai, thì vờ tỏ ra đáng thương, ta chăm sóc bao nhiêu ngày, cuối cùng trong đầu hắn chỉ nhớ tới có một tỷ tỷ ở nhà. Thuộc hạ tìm đến, vừa gọi một tiếng A Lang, hắn lập tức nhận ra người ta, quay lại cái bộ dáng ban đầu không chút do dự."
"Nếu ta còn không nhận ra thì đúng là đồ ngốc!"
"Hắn là đồ lừa đảo, lừa đảo, đại lừa đảo!"
Trước mặt mấy con chuột, nàng lớn tiếng mắng như để trút giận, hai đời bị lừa gạt, bị người ta vong ân phụ nghĩa, cớ gì nàng lại không được mắng, không được tức giận?
Tiếng lớn đến nỗi dọa mấy con thú quanh đó chạy tứ tung, cả những con sóc trông có vài phần giống chuột đồng cũng bỏ chạy, đồng thời cũng thu hút những kẻ săn mồi trong núi.
Con mèo mun đen tuyền phóng tới, gầm gừ một tiếng rồi lao thẳng vào đám chuột béo ngậy., theo sau nó, con hồ ly đỏ cũng xông tới xực cho thỏa thích, chỉ có điều, thỉnh thoảng nó ngước mắt nhìn nữ tử loài người kia đầy nghi ngờ.
Chuột ở đây lúc nào chẳng nhiều, nhưng sao hôm nay con người lại tỏ ra tức giận khác thường thế?
Nhìn mèo và hồ ly vui vẻ ăn chuột, Trương Tĩnh Hàm dần bình tĩnh lại, đời trước nàng bị qua loa cho xong, lần này đã chủ động vạch trần, xem như giành lại thế thượng phong.
Hắn đã chưa từng tin nàng, vậy thì nàng thay đổi thái độ với hắn cũng là chuyện hợp lẽ.
"Không cần học Kinh Thi, Lễ Ký với hắn nữa, cũng không cần phải tốn tâm trí vì hắn, Tiểu Ly, ta vui lắm." Con mèo mun ăn no lăn ra bên cạnh nàng l**m chân, nàng thuận tay xoa đầu nó, nói mình thật sự thấy nhẹ nhõm.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt, nàng ngẩng đầu tựa như đã nhìn thấy một tương lai hoàn toàn khác.
Cứ yên ổn sống ở đây, từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua.
Chẳng có gì là không tốt cả.
Chẳng bao lâu sau, hồ ly đỏ l**m mép, cũng đã ăn no, nó nằm xuống trong bụi cỏ không xa mèo mun, đôi mắt thú thỉnh thoảng lại nhìn về nữ tử quen thuộc.
Thật kỳ lạ, nàng lại tựa vào gốc cây ngủ thiếp đi rồi.
Không hái trái dại, không gom thảo dược hay nấm nữa sao?
…
Trương Tĩnh Hàm chợp mắt dưới gốc cây, đến khi tỉnh lại thì mèo mun vẫn ngủ say, còn hồ ly đỏ thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nàng cũng không lấy làm lạ, so với Tiểu Ly thì hồ ly đỏ hoang dã hơn, vốn chẳng mấy khi ở cạnh nàng lâu.
Nàng vươn vai đứng dậy, chẳng ngờ đúng lúc ấy con hồ ly nhỏ biến mất bỗng nhảy ra, bước đến trước mặt nàng.
Vài nhánh cỏ dại được nó nhả từ miệng ra, Trương Tĩnh Hàm nhìn thoáng đã nhận ra đây là Vương Bất Lưu Hành nàng từng tìm một lần.
Có lẽ hồ ly thấy mình ăn chuột đồng do nàng bắt mà ngại, nên tìm Vương Bất Lưu Hành về báo đáp.
"Cảm ơn nhé." Trương Tĩnh Hàm mỉm cười, nhiều lúc động vật quả thật biết lễ nghĩa hơn con người.
Trời dần tối, nàng cẩn thận cất mấy nhánh Vương Bất Lưu Hành, trong lòng nhẹ bẫng mà trở về sân nhỏ có hàng rào của mình.
Không phải rất nhẹ nhàng sao? Ngoài việc bắt được mấy con chuột, lần đầu tiên trong đời nàng vào núi mà chẳng làm gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!