Chương 3: (Vô Đề)

Trương Tĩnh Hàm phồng má thổi mấy hơi, cuối cùng cũng phủ kín thuốc bột cầm máu lên vết thương trên đùi nam nhân.

Nàng đứng thẳng dậy, lấy vải bố thoáng khí quấn quanh chân hắn hai vòng, buộc một nút thắt đơn giản, vậy là vết thương xem như đã xử lý xong.

Lúc này, nàng mới phát hiện sọt tre đã bị đẩy lệch sang một bên.

Trương Tĩnh Hàm giật thót tim, lập tức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn người nằm trên giường, so với vẻ tái nhợt ban nãy, sắc mặt hắn lúc này dường như có chút đỏ lên.

Đó là dấu hiệu sắp phát sốt.

Nàng thăm dò đưa tay ra chạm vào cổ, má, rồi trán hắn. Thật lạ, sao lại giống rắn máu lạnh thế này, sờ vào thì thấy mát lạnh.

"Mặc kệ nóng hay lạnh, không phát sốt tức là chưa chết được." Nàng khẽ lẩm bẩm, lại kéo sọt tre về vị trí cũ.

Sau đó, nàng bỏ lại hắn trên giường, vẫn còn bao việc phải làm.

Giờ là đầu hạ, cây cỏ um tùm, muỗi mòng cũng sinh sôi lạ thường, Trương Tĩnh Hàm chẳng những phải nhổ đám cỏ dại mọc trong sân, còn phải đốt hương ngải tự làm để xông phòng trong ngoài.

Từ ngày rời nhà cậu, để nuôi sống bản thân, ngày nào nàng cũng bận rộn quay cuồng.

May mắn thay, chăm chỉ luôn có cái giá của nó. Bốn năm sau, nàng đã có ba gian nhà gỗ và một khu sân vườn rào bằng gỗ cành.

Một gian để ở, một gian làm bếp và chỗ tắm rửa, gian còn lại chính là "kho báu" nàng chắt chiu bấy lâu.

Căn phòng nhỏ chất đầy đủ thứ: cung tên, dây mây, thịt khô, mật ong, vải thô đổi được, lông chim trĩ rừng, mấy cái chum sành sứt mẻ, hạt kê đậu phơi khô, thuốc bột nghiền, chăn da thỏ da hươu dùng mùa đông…

Trương Tĩnh Hàm lấy ra ít mật ong và mứt quả thu được vào mùa xuân, chia vào hai thùng sành rồi xách ra ngoài.

So với mấy gian nhà gỗ, cái sân rộng hơn nhiều, trước sau đều có hàng rào quây kín.

Sân trước trồng đủ loại hoa cỏ: hoa là hoa dại nàng nhặt trên núi, cây thì là đào, mơ, táo gai có quả ăn được. Cạnh đó còn có hai giàn nho rừng, quả chua đến ê răng nhưng bầy chim lại rất thích, có con hoàng oanh nhờ vậy còn làm tổ trên cành đào.

Sân sau trồng rau đậu thông thường, sát bên dòng suối nhỏ chảy từ khe núi, nước sinh hoạt của nàng đều lấy từ đây.

Ra khỏi sân sau, men theo dòng suối đi xuống khoảng một khắc đồng hồ, một mảnh ruộng nhỏ và mấy căn nhà lợp bóng cây dâu hiện ra trước mắt.

Người trong thôn Tây Sơn hầu như đều sống tập trung ở đây, chỉ khoảng hai ba chục hộ, đa phần họ Lưu, chỉ có hai nhà khác họ là nhà cậu nàng Trương Song Hổ cùng một nhà họ Trịnh được đồn là dòng dõi thế tộc.

Nhà họ Trịnh khang trang nhất thôn, không chỉ quét vôi mà mái còn lợp ngói quý.

Còn nhà cậu Trương Song Hổ thì giống y nhà dân trong thôn, gỗ và tường đất nện, diện tích cũng gần như nhau, ngay sát cạnh nhà họ Trịnh.

Trương Tĩnh Hàm lặng lẽ bước đến trước cửa cậu, đứng nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn không dám gõ cửa, chỉ đặt hũ mật và mứt quả xuống dưới gốc cây dâu trước nhà rồi quay người rời đi.

Lũ trẻ trong thôn chơi đùa ầm ĩ, chạy ngang qua nhà họ Trương. Trong đó có một bé gái chừng bảy tám tuổi, tóc cột bằng dây lụa đỏ, vừa nhìn thấy hai cái chum sành thì mắt sáng lên.

"A tỷ, mau ra xem, tỷ tỷ lại mang đồ tới rồi!" Đứa bé vui mừng hô lớn, nhưng vừa dứt lời bỗng giật mình, vội đưa tay bịt miệng.

Cửa sân kẽo kẹt mở ra, từ trong bước ra một thiếu nữ xinh xắn, chừng đến tuổi cài trâm. Thiếu nữ trừng mắt liếc bé gái một cái, rồi ôm lấy hai cái chum.

"Hạ Nhi, nói nhỏ chút, lỡ để nương nghe thấy thì lại bị mắng." Thiếu nữ liếc quanh, rồi nhanh nhẹn đem hai cái chum cất vào phòng bếp.

Trương Hạ Nhi lẽo đẽo theo sau tỷ tỷ là Xuân Nhi, m*t ngón tay ngắn cũn, dường như ngửi được mùi gì đó thơm ngọt lạ lùng.

Trương Xuân Nhi mở nắp chum, đôi mắt lập tức sáng lên vẻ hân hoan. Bên trong là mật ong và mứt quả hai thứ cực kỳ hiếm thấy.

"A tỷ, cho Hạ Nhi nếm một miếng thôi mà." Bé gái không nhịn nổi, năn nỉ.

Trương Xuân Nhi do dự chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không nỡ từ chối. Đáng tiếc, đúng lúc hai tỷ muội vừa định thưởng thức, mẹ của các nàng là Lưu Bình Nương xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!