Thời điểm bọn họ tìm đến sớm hơn kiếp trước tận hai tháng.
Trương Tĩnh Hàm cảm thấy đây là ý trời, ông trời cũng đang giúp nàng cắt đứt quá khứ tăm tối ấy. Bằng không, sao nàng lại tình cờ gặp được bọn họ đúng lúc như vậy, thậm chí chẳng cần hỏi han gì thêm.
Từng ký ức cũ lần lượt hiện lên trong đầu, nàng hít sâu một hơi, siết chặt lòng bàn tay, rồi bình thản thu lại ánh mắt đang dừng trên người Giải.
Không được quá lộ liễu, chỉ lộ một chút sơ hở đúng lúc là đủ rồi.
Công Thừa Việt là người quá tinh tường, sơ sẩy một chút cũng có thể bị hắn để mắt. Tuy rằng lúc này Trương Tĩnh Hàm chưa nhìn thấy người mặc áo bào văn sĩ phong nhã và cây quạt lông vũ quen thuộc kia.
"A Hàm, làm sao thế?" Trương Song Hổ nhận ra sự khác thường của nàng, liền lên tiếng hỏi.
Họ đang đứng ngay trước cửa y quán của Mạnh đại phu, nét mặt biến đổi của cháu gái làm sao giấu được ông.
"Không có gì đâu, chỉ là con cảm thấy mấy người đó quả thực giống vị đại nhân ban nãy đã nói, tráng kiện và khó dây vào." Trương Tĩnh Hàm khẽ giải thích, hơi căng thẳng siết lấy cây cung ngắn bên mình, cố ý để Giải chú ý đến nàng.
Trương Song Hổ cũng nhìn thấy nhóm người của Giải, chủ yếu bởi sự tồn tại của bọn họ quá nổi bật, cả người toát ra sát khí, thân hình dũng mãnh, vừa nhìn là biết không phải là người bản xứ ở thành Vũ Dương.
Ông khẽ nhíu mày, theo bản năng đứng chắn trước cháu gái: "A Hàm, đừng nói nữa, vào tìm Mạnh đại phu trước đã."
Bọn họ đều là trai tráng, còn A Hàm đang tuổi nở rộ, lại xinh đẹp giống như mẹ nàng khi xưa, với tính cách cẩn trọng của Trương Song Hổ thì chỉ sợ đưa tới rắc rối.
"Vâng." Trương Tĩnh Hàm ngoan ngoãn gật đầu, cùng cậu bước vào y quán.
Không xa đó, Giải nhận ra có ánh mắt đang quan sát mình, khi đôi mắt sắc như hổ nhìn sang, hắn chỉ kịp bắt gặp bóng lưng cậu cháu rời đi.
"Là ông ấy? Người đã bắn chết sói hoang kia, người thành Vũ Dương." Giải nheo mắt, chỉ cần nhìn một bóng lưng và cây cung lớn là hắn đã nhận ra Trương Song Hổ.
Trước đây, khi hắn chưa tách khỏi Công Thừa Việt, họ từng gặp người này một lần.
Công Thừa tiên sinh từng hết lời khen ngợi tráng sĩ này, cung thuật rất khá, người thành Vũ Dương, đó là ấn tượng của Giải về Trương Song Hổ.
"Bên cạnh là y quán, đại phu bên trong họ Mạnh, nghe nói y thuật không tồi." Một thuộc hạ nghe thấy chuyện Giải nhắc, lập tức mở miệng nói.
Mấy ngày qua ở thành Vũ Dương, bọn họ gần như đã thăm dò sạch sẽ tình hình nơi này. Mạnh đại phu với y quán duy nhất trong thành là đối tượng quan trọng cần chú ý.
"Xem cách ăn mặc thì không giống dân trong thành, quần áo là vải thô, giày dính đầy bùn, chắc hẳn đến từ một thôn làng thuộc Vũ Dương." Một thuộc hạ khác lại phân tích về lai lịch của Trương Song Hổ.
Đi quãng đường xa đến y quán, bụi đất phong trần, chắc là hắn hoặc người nhà bị bệnh, đến khám và lấy thuốc.
Nghe vậy, Giải chỉ hờ hững đáp một tiếng, rồi trầm giọng nói: "Đợi họ đi khỏi hãy vào y quán xem thử xem ông ấy đến đó làm gì. Ông ấy từng giúp chúng ta một việc nhỏ, nói gì thì nói, ta và ngươi không thể làm ngơ."Vừa bước vào y quán, Mạnh đại phu lập tức trông thấy Trương Tĩnh Hàm, vui mừng gọi nàng là Trương tiểu nương tử.
"Chẳng lẽ thuốc của quý nhân đã dùng hết rồi?" Ông cho rằng nàng tới là để lấy thuốc cho vị quý nhân kia, vội vàng mời cậu cháu họ ngồi xuống.
Y quán rất nhỏ, chỉ độ hai gian, cách bài trí bên trong cũng đơn giản, nhìn một lượt là hết.
Trương Tĩnh Hàm khẽ gật đầu, đợi một bệnh nhân rời đi rồi mới kể chuyện thương thế ở chân Tạ Uẩn trở nên nghiêm trọng hơn: "Hôm qua trời mưa, chân lang quân đau dữ lắm, hơn nữa còn phát sốt. Ta muốn mời Mạnh đại phu đích thân đến xem bệnh."
Mạnh đại phu trầm ngâm giây lát, nét mặt trở nên nghiêm trọng: "Hôm qua mưa to, có lẽ quý nhân đã nhiễm hàn khí. Thế này đi, tôi kê trước cho quý nhân một đơn thuốc trừ hơi lạnh, Trương nương tử hãy mang về cho ngài ấy dùng, ngày mai tôi sẽ vào thôn khám trực tiếp cho quý nhân."
Hôm nay đã muộn, lại có vài bệnh nhân đang chờ ông, tạm thời không đi được.
Trên gương mặt Mạnh đại phu ẩn chứa chút áy náy, Trương Tĩnh Hàm mím môi rồi đồng ý.
Chẳng mấy chốc, đơn thuốc trừ hơi lạnh được bốc xong và trao vào tay nàng.
Trương Tĩnh Hàm đứng dậy, như thể chuẩn bị cùng cậu rời đi, chỉ còn cách cửa y quán một bước nữa thì nàng đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại, ngượng ngùng hỏi xem Mạnh đại phu có thể giúp nàng một việc không.
"Trương nương tử muốn tôi giúp việc gì?" Mạnh đại phu liếc nhìn Trương Song Hổ, cũng là một người cường tráng, rồi cẩn trọng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!