Chương 27: (Vô Đề)

"Lang quân cũng từng nếm rồi, mùi vị y như lần trước."

Trương Tĩnh Hàm tiến lại gần, lưu luyến đưa túi vải trong tay cho hắn, không quên lời hứa trước khi rời đi, mấy miếng bánh đậu đỏ này quả thực là của hắn.

Tạ Uẩn không nhận, chỉ tiếp tục dán mắt vào nàng, vào những vụn bánh vương trên khóe môi.

Túi đựng bánh đậu được may bằng vải đay thô, chưa nhuộm màu, trông vừa thô sơ vừa tối tăm.

Nghĩ hắn chê, Trương Tĩnh Hàm đắn đo một chút rồi lấy một miếng bánh đậu ra đưa cho hắn, còn nhấn mạnh mình vừa rửa tay bên suối xong.

"Nâng cao lên một chút." Hắn b ra lệnh.

"Dạ…?"

Trương Tĩnh Hàm giơ cao cánh tay theo bản năng, chưa kịp nói dứt câu, bóng người cao lớn đã hơi cúi xuống về phía trước, Tạ Uẩn nắm lấy cổ tay nàng, ung dung cúi đầu ăn miếng bánh trên tay nàng.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lẽo ấy không hề rời khỏi nàng.

Dường như, giữa răng môi hắn đang nghiền nuốt không chỉ là một miếng bánh đậu, mà là chính bản thân nàng.

Trương Tĩnh Hàm sững người, đến khi đầu ngón tay truyền đến một chút ẩm ướt khiến da đầu tê rần, nàng giật mình lùi lại.

Nhưng cổ tay bị giữ chặt, nàng không thể thoát ra.

"Chân lang quân còn đau nặng, đừng tự ý đi lại lung tung, sau này khó mà chữa lành hoàn toàn." Nàng cố giữ bình tĩnh, đưa sự chú ý đến đôi chân của hắn.

Thôi bỏ đi, thái độ của mợ đã dịu lại, nàng đang vui, không muốn chấp nhặt với hắn.

"A Hàm mừng đến quên cả trời đất, còn nhớ là ta đang bị thương ở chân sao?" Tạ Uẩn bất chợt nhếch môi, khẽ cười, trong giọng có chút mỉa mai.

Hắn thấy hết bộ dạng nàng nhảy chân sáo như đứa trẻ bốn năm tuổi, trong khi nàng đã mười chín rồi, nếu là người khác thì đã yên bề gia thất.

"Ta xin mợ bánh đậu, mợ không từ chối, cũng không ném muỗng canh vào ta nữa." Nghe hắn giễu cợt, Trương Tĩnh Hàm không vì vậy mà lấy làm xấu hổ.

Nàng sốt sắng chia sẻ niềm vui của mình với hắn, cuối cùng còn nói lời cảm ơn.

"Nhờ tin lang quân nói trước đó, mợ mới chịu từ từ tha thứ cho ta."

Trương Tĩnh Hàm vui đến mức quên khuấy đi kiếp trước, chủ động dìu hắn, vừa đi vừa kể chuyện lòng mình. Dù nàng có nhiều bạn bè, giờ đây chỉ có hắn là người nghe nàng nói, cũng chỉ có hắn là "đồng loại" của nàng.

Sống một mình suốt bốn năm, làm sao mà không cô đơn?

Lần đầu Tạ Uẩn thấy môi nàng mấp máy nói liến thoắng như thế, cũng lần đầu thấy nàng vui đến mức từng sợi tóc cũng như đang bay múa. Hắn bình thản nghe, hiếm khi không thấy phiền.

Hai người chậm rãi bước đi, bỗng Tạ Uẩn bẻ một cành cây, đâm về phía tán lá phía trên.

Ngay tức thì, một con khỉ con thét lên chí chóe, dùng đôi móng lông lá che lấy mông, nhảy từ cây này sang cây khác.

Thật bất hạnh, con khỉ nhỏ ấy bị cành cây Tạ Uẩn tiện tay ném đi đâm trúng mông, mà trùng hợp thay, chính nó từng ném hột đào vào người Tạ Uẩn.

Bản tính Tạ Uẩn vốn thâm hiểm, ân cứu mạng còn không để tâm, huống chi một chút lễ vật bồi tội, hắn há để ý?

Nhưng con khỉ nhỏ thì để ý chứ, nó ấm ức kêu "chít chít" về phía thiếu nữ đang sững sờ, rồi không ngoảnh đầu lại mà biến mất vào rừng cây.

Nam nhân này đáng sợ thật, dám dùng cành cây đâm nó! Trước khi hắn rời khỏi đây, nó sẽ không dám lộ mặt nữa.

"… Phiền toái rồi, con khỉ nhỏ chắc là đến giúp ta thu hoạch lúa mạch đấy." Trên mặt Trương Tĩnh Hàm hiện lên vẻ giống hệt biểu đệ lúc nãy, gần mười mẫu kê mạch! Không có bầy khỉ giúp, eo nàng chắc mỏi gãy mất!

"Lang quân, động vật trong núi đều có linh tính, ngài không thể rộng lượng một chút sao, hà tất tính toán với một con khỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!