Chương 24: (Vô Đề)

Trương Tĩnh Hàm cuối cùng cũng nhận ra một sự thật, hắn vẫn còn giận nàng vì không chịu theo hắn học chữ.

Hắn không chịu được ai đi ngược ý mình, nhất là kẻ mang "thân phận hèn mọn" như nàng.

Trong mắt Tạ Uẩn, nàng đáng lẽ phải biết ơn đến rơi lệ, nhưng nàng lại không biết điều, khiến hắn nổi giận. Trước khi ngọn lửa ấy được dập tắt, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của nàng.

Nếu không phải từ chối, thì sẽ là mỉa mai nàng, chèn ép nàng.

Trương Tĩnh Hàm hiểu rõ trên vai mình là kỳ vọng nặng nề của người trong thôn, nàng không vùng vẫy mà hơi cúi người, nghiêm túc ngước nhìn hắn.

Dù đang ở trên xe đẩy không thể bước đi, hắn vẫn giữ vững thần thái cao ngạo, đôi mắt sâu thẳm trong màn tối chẳng khác nào ánh nhìn của quỷ núi, dù rằng nàng chỉ nghe kể, chưa bao giờ thấy tận mắt.

"Ta muốn học chữ với lang quân."

Trương Tĩnh Hàm nhìn vào ánh mắt hắn, giọng nói mềm mượt, lại lặp lại lần nữa: "Xin ngài."

Tạ Uẩn hơi nhướng mi, lực tay đang bóp lấy cổ tay nàng cũng nới lỏng, đầu ngón tay lơ đễnh lướt qua viên đá xanh, "A Hàm từng bướng bỉnh không chịu học, nay lại nói xin ta, là cố ý trêu đùa ta sao?"

"Không phải trêu đùa…"

"Ồ, vậy là gì?"

Hắn hỏi ngược, tiếng cười nhuốm màu lạnh lẽo.

"Lúc đầu ta sợ làm phiền lang quân, nhưng giờ chỉ muốn lang quân vui lòng. Thực ra… ta rất muốn được học chữ với lang quân, đến trong mộng cũng là vậy."

Trương Tĩnh Hàm do dự hồi lâu, rồi nói ra chuyện bản thân từng viết hai chữ bằng than trong mơ, "Hẳn là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy."

Tiếng chim rừng hót vọng lại không ngớt, trong sự tĩnh lặng như siết chặt người ta đến nghẹt thở, yết hầu Tạ Uẩn đột nhiên khẽ chuyển động.

Nữ tử này… có biết rằng mình vừa thốt ra những lời chẳng biết xấu hổ đến mức nào không? Nàng nhìn hắn, mắt long lanh, nói rằng trong mơ cũng thấy hắn.

"Viết gì? Mang ra đây ta xem."

Trương Tĩnh Hàm chẳng còn cách nào khác, vì dân làng và biểu ca, đành lấy tấm vải thô trải dưới lưng đêm qua đưa cho hắn xem, may mà những nét chữ viết trên đó vẫn chưa bị nàng xóa đi.

Hai chữ đen sẫm, có phần non nớt.

"A Hàm." Vẻ mặt Tạ Uẩn gần như không đổi, nhưng ngón tay lại siết chặt vành bánh xe, đọc lên tên nàng.

Rồi hắn nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi nói: "Chữ xấu quá."

Trong lòng Trương Tĩnh Hàm có hơi tức giận nhưng không dám bộc lộ lúc này, chỉ cúi đầu ủ rũ đáp một tiếng, trông rất ngoan ngoãn.

"Lang quân nói đúng, sau này ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập." Nói xong, nàng lại chân thành nói thêm: "Chữ của lang quân rất đẹp."

"Ừ." Tạ Uẩn đáp một tiếng đáp hờ hững, nhưng trong lòng cuối cùng cũng thấy hài lòng.

Lúc này, Trương Tĩnh Hàm quan sát sắc mặt hắn, lần lượt đặt từng món lễ vật của dân làng trước mặt, rồi chỉ rõ từng món do nhà nào gửi.

"Mọi người đều kính sợ uy nghi của lang quân, nên nhờ ta thay họ chuyển lời cảm tạ đến ngài."

Nghe vậy, Tạ Uẩn mới chịu liếc qua những món lễ vụn vặt kia, rồi nhạt giọng hỏi về những tin tức mà Trương Song Hổ tìm hiểu được.

Trương Tĩnh Hàm đợi đúng khoảnh khắc hắn mở miệng, lập tức trả lời, giọng hơi dồn dập: "Đã hỏi rõ rồi. Những gì lang quân nói là thật, người đi lính rồi tử trận thì sẽ được cấp tiền và lương thực."

"Nhưng mà… đám người biểu ca vẫn không có tin tức gì." Lồng ngực nàng phập phồng, không kìm được rùng mình, "Thôn Tây Sơn, thôn Đông Sơn, thôn Tiểu Dương, thôn Bình Mã, bốn thôn này đều không có tin tức về người bị bắt đi lính. Cậu ta nói đợt lính năm đó chia làm ba, không có tin tức đều là nhóm thứ ba."

"Lang quân biết vì sao không? Dù chưa nhận được tiền trợ cấp là điều đáng mừng, nhưng ta không tin bọn họ đều… bình an vô sự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!