Đầu mũi nàng va mạnh vào xương quai xanh của hắn.
Sự cứng rắn bất ngờ khiến Trương Tĩnh Hàm đau đến rớm nước mắt, nàng khẽ hít một hơi, chậm rãi chờ cơn đau buốt dần tan.
Nhưng Tạ Uẩn lại cố tình không để nàng được như ý.
Hắn dựa lưng vào tường phía sau, lạnh lùng nhìn khóe mắt nàng dần ửng đỏ, giọt lệ đáng thương treo trên lông mi, chập chờn như sắp rơi xuống, cả người hắn như bị chọc giận.
Hắn bất ngờ đưa tay bóp cằm nàng, ngón tay thô bạo miết trên cánh môi mềm mại.
Đôi môi vốn có sắc hồng nhạt, dưới sự thô bạo của Tạ Uẩn trở nên kiều diễm mê hoặc, như thể chỉ cần hắn cúi xuống là sẽ có mật ngọt ứa ra.
Trương Tĩnh Hàm đau đến nhíu chặt mày và giọt lệ kia cuối cùng rơi xuống, trùng hợp rơi ngay trên đốt ngón tay hắn.
Hơi thở của Tạ Uẩn khựng lại, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo thoáng lay động.
Nhân lúc ấy, Trương Tĩnh Hàm hoàn hồn vội đẩy mạnh lồng ngực hắn, rút lui về phía cửa, lùi đến khoảng cách xa nhất có thể.
Nhưng vẫn chưa đủ, nàng cảm giác rõ rệt từng sợi tóc tê dại vì sợ hãi, đôi mắt đen kia bám riết trên gương mặt nàng, tàn nhẫn lạnh lùng lại mang theo kích động đáng sợ hơn cả mãnh thú trong rừng già sâu thẳm.
Nàng hoảng hốt nghiêng đầu để tóc mai che đi gương mặt, ngăn cản tầm mắt của hắn.
Như thể chỉ cần làm vậy, nàng có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, lừa mình dối người, mặc niệm mọi thứ vẫn trong vòng kiểm soát.
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, chậm rãi nâng tay, mang theo giọt lệ đó đưa lên môi, đầu lưỡi khẽ l**m rồi nuốt xuống bụng.
"Lang quân, thím Tần đang gọi ta."
Trương Tĩnh Hàm không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên cũng không phát hiện ra hành động ấy, nàng để lại một câu rồi vội vã rời đi, bóng lưng cũng hiện ra vẻ hoảng hốt.
Nàng vẫn còn đi chân trần.
Yết hầu của Tạ Uẩn giật mạnh mấy lần, hơi thở trở nên thô nặng.
Hắn đã nếm được vị của nàng.
Quả nhiên không sai, mát lạnh tựa suối nguồn, vương chút khí vị cỏ non, không quá ngọt, nhưng đối với hắn lại mang sức cám dỗ chết người.
Thật là muốn… cắn một lần ở mỗi chỗ trên người nàng.
"Một thôn nữ ở núi rừng, chẳng có gì đặc biệt."
Tạ Uẩn nghiến răng lạnh nhạt thốt, giọng khàn trầm tan vào không khí.
"Chạy cái gì chứ?"Trương Tĩnh Hàm với khuôn mặt tái nhợt chạy ra khỏi sân nhỏ của mình, vừa hay bị thím Tần nhìn thấy, bà giật mình vỗ ngực: "A Hàm, con sao thế? Nhìn cái mặt trắng bệch dọa người như vậy chẳng lẽ là bị bệnh?" Thím Tần lo lắng chạm vào trán nàng, chỉ sờ được một bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
"…Con không sao, buổi sáng mơ thấy ác mộng, đúng lúc nghe thím gọi nên chốc lát con chẳng phân biệt nổi là đang mơ hay thật."
Thiếu nữ đờ đẫn đáp lời, giọng nói mơ hồ, chỉ có duy nhất bờ môi là đỏ thẫm, nổi bật một cách lạ lùng, không giống người bệnh chút nào.
Thật ra A Hàm vốn rất được người ta thương mến, với dáng vẻ thế này… thím Tần không diễn tả rõ được, chỉ cảm thấy chẳng ai có thể không thích được.
Nhất là với những nam tử chưa lập gia đình.
"Mơ ác mộng à, bảo sao. Con nhìn xem, giày còn chưa xỏ vào chân." Thím Tần bảo nàng về mang giày đàng hoàng, dù ở thôn Tây Sơn hẻo lánh cũng chẳng ai câu nệ, nhưng đi chân trần trên đường thì đâu có tiện.
Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm lắc đầu, tùy tiện hái hai chiếc lá rộng hai bên đường, dùng dây buộc vào chân.
Nàng thà đi chân trần thế này còn hơn quay về, một lần nữa đối mặt với cảm giác nguy hiểm khiến nàng rợn tóc gáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!