Chương 21: (Vô Đề)

Trương Tĩnh Hàm mơ một giấc mơ, chính xác hơn mà nói, nàng mơ thấy những cảnh tượng đã xảy ra trong kiếp trước.

Hôm ấy, người ta tìm đến thôn Tây Sơn, đúng vào ngày thứ hai sau khi nàng lấy hết can đảm tặng con chim nhạn để cầu hôn Tạ Uẩn, một người tên là Công Thừa Việt bước vào sân nhỏ có hàng rào tre của nàng, kích động gọi Tạ Uẩn là Sứ quân.

Tạ sứ quân, Tạ hầu, Tạ gia tử, mỗi cách xưng hô đều ẩn chứa một thân phận tôn quý, một địa vị mà trong suốt mười chín năm qua, Trương Tĩnh Hàm chưa từng có khả năng gặp gỡ hay quen biết.

Tim nàng lạnh đi một nửa, ngơ ngác đứng sang một bên, dẫu vẫn đang ở trong căn nhà do chính tay mình bài trí, nàng lại bỗng cảm thấy mình trở nên lạc lõng.

Họ và nàng vốn dĩ không phải người cùng một thế giới… họ thậm chí còn coi như không hề nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Trong số những người kéo đến, Công Thừa Việt là người thân thiết với Tạ Uẩn nhất, hắn không chỉ là mưu sĩ bên cạnh Tạ Uẩn, mà còn là tri kỷ quen biết từ thuở nhỏ.

Biết được nàng đã cứu Tạ Uẩn từ trên núi xuống và còn giúp hắn chữa lành vết thương ở chân, Công Thừa Việt dẫn đầu mọi người cung kính thi lễ với nàng, lại còn lập tức đưa lễ vật hậu tạ.

Chưa kịp để nàng phản ứng, con chim nhạn đang sống khỏe mạnh kia đột nhiên lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Tạ Uẩn bước lên phía trước, nhàn nhã nói đó là chim nhạn nàng tặng cho hắn, rồi trước mặt Công Thừa Việt và mọi người, hắn thản nhiên nắm lấy tay nàng bày tỏ sự thân mật.

Nửa còn lại trong lòng Trương Tĩnh Hàm bỗng trở nên ấm áp.

Sau đó, Công Thừa Việt khẽ phe phẩy chiếc quạt lông, mỉm cười gọi nàng là "tiểu phu nhân".

Nghe thấy cách xưng hô ấy, hai má Trương Tĩnh Hàm đỏ bừng, ngượng ngùng giải thích rằng nàng và Tạ Uẩn chỉ mới cầu hôn, chưa thành thân.

Công Thừa Việt lại cười, nói với nàng: "Sự đã thành, lễ nghi nào còn quan trọng gì?"

Hắn đã nhìn thấy hai chiếc giường kê sát nhau trong nhà, tuy giữa chúng có một tấm bình phong gỗ, nhưng nam nữ chưa cưới sống chung một phòng, sao có thể nói rõ ràng cho được.

Trương Tĩnh Hàm bỗng hiểu ra rằng Công Thừa Việt đã hiểu lầm bọn họ trở thành phu thê, liền nghiêm túc phản bác: "Hôn lễ là gốc của lễ nghi. Nào là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, nghênh thân, sáu lễ ấy chưa đủ thì chưa thành sự thật. Tiểu nữ chưa thể nhận một tiếng "phu nhân" của Công Thừa tiên sinh."

Khi ấy, nàng còn chưa rõ sự khác biệt giữa "tiểu phu nhân" và "phu nhân". Người đầu tiên có thể chỉ là một trong những thiếp thất tùy ý của Tạ Uẩn, còn người sau mới là chính thê kết duyên qua đủ sáu lễ.

Nghe vậy, sắc mặt Công Thừa Việt thoáng thay đổi, hỏi lại nàng đã từng học Lễ Ký, có biết đọc viết không?

Trương Tĩnh Hàm nhìn sang Tạ Uẩn một cái, lòng vừa cảm kích vừa có chút tự hào, rồi gật đầu: "Học chưa lâu, là do lang quân dạy."

Công Thừa Việt lại đổi giọng, tươi cười gọi nàng: "Trương phu nhân."

Trương Tĩnh Hàm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thấy Công Thừa Việt vẫn mỉm cười, nàng không hỏi thêm chỉ nghĩ là hắn có suy nghĩ riêng.

Về sau, khi nàng theo Tạ Uẩn rời khỏi thôn Tây Sơn, Công Thừa Việt luôn giữ thái độ khách khí với nàng, lấy lòng dạ mà suy, nàng cũng rất có thiện cảm với hắn.

Thế nhưng, sau khi dần dần hiểu thêm về những quy củ của tầng lớp trên, Trương Tĩnh Hàm mới chậm rãi nhận ra sự khinh thường ẩn dưới vẻ lịch thiệp ấy.

"Tiểu phu nhân" là cách gọi dành cho thiếp thất của Tạ Uẩn, "Trương phu nhân" là để xưng hô với ba vị quý thiếp dưới chính thê của Tạ Uẩn. Chỉ có "phu nhân" mới là người hoàn thành đầy đủ sáu lễ.

Học chữ, có tri thức, đã đủ để không bị coi là ngu dân chưa? Không, trong mắt Công Thừa Việt và những người như hắn, nàng chỉ là từ một thiếp thất bình thường trở thành một quý thiếp mà thôi.

Xuất thân hèn kém của nàng vĩnh viễn không thể thay đổi. Một nữ tử nông gia bình thường, dù có học thức phong phú đến đâu, cũng không thể trở thành người thê tử đường đường chính chính mà Tạ Uẩn nạp cưới bằng nghi lễ sáng tỏ.

Trớ trêu thay, trong số các bằng hữu tâm phúc của Tạ Uẩn, Công Thừa Việt lại là người đối xử với nàng hòa nhã nhất, nhiều lần công khai hay âm thầm ra mặt bảo vệ nàng.

Vậy thái độ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét của những người khác thì sao? Chỉ vừa khẽ nghĩ đến, cả người Trương Tĩnh Hàm đã như rơi vào hầm băng.

Cho đến tận bây giờ, khi thời gian quay ngược, năm tháng trở lại, nàng bừng tỉnh mà vẫn không tránh khỏi tay chân lạnh toát, toàn thân run rẩy.

Vì cơn mơ ấy, lúc Trương Tĩnh Hàm đối mặt với Tạ Uẩn chỉ cúi đầu làm một kẻ câm, ngu dốt thì ngu dốt, dù sao nàng cũng quyết không để có thêm bất kỳ dây dưa nào với hắn nữa.

Dùng bữa chiều xong, nàng lại tiếp tục cuộc sống bận rộn như trước, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời, không nhìn hắn, hễ hắn đến gần là nàng liền thản nhiên bước sang hướng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!