Ngụy trang? Hắn phát hiện rồi ư?
Không, không thể nào. Chuyện của kiếp trước hắn làm sao biết được? Trừ phi hắn cũng giống Trương Tĩnh Hàm, sống lại đời này, nhưng ông trời đâu thiên vị hai người cùng lúc… Nàng không chỉ một lần suy đoán về cái giá phải trả cho việc mình trọng sinh.
Tạ Uẩn trước mặt chỉ là Tạ Uẩn, hắn chưa từng sống lại.
"Ta đích thực không muốn học cùng lang quân." Nàng lấy lại được vẻ trấn tĩnh, dè dặt liếc nhìn hắn.
"Ồ? A Hàm hãy cho ta một lý do hợp tình, nhớ phải nghĩ thật kỹ." Nàng vừa dứt lời, Tạ Uẩn lập tức hỏi lại, giọng điệu mềm nhẹ không giống đang giận, thậm chí như đang chờ đợi một đáp án thú vị.
Tiếc thay, lời nàng lại khô khốc, tẻ nhạt.
"Vụ mùa sắp đến, ta không có rảnh rỗi. Hơn nữa, ta đã quen với cuộc sống hiện tại."
Từ lúc mở mắt sống lại, trong hình dung về tương lai của nàng, vĩnh viễn sẽ không còn bóng dáng hắn.
"Mà lang quân vốn chẳng thuộc về nơi này. Khi vết thương khỏi ắt sẽ rời đi…"
"Mỗi sáng sau bữa ăn, nửa canh giờ, A Hàm nhớ kỹ, nàng phải học được mười hai chữ." Tạ Uẩn hơi nghiêng đầu, dưới ánh nến vàng nhạt, nở nụ cười nhu hòa.
Hắn cắt ngang lời nàng, như thể vừa rồi chưa hề nghe thấy, hoặc có nghe cũng chẳng bận tâm.
Hơi thở Trương Tĩnh Hàm nghẹn lại, nàng bật dậy, dồn nén nói lớn: "Ta nói rồi, ta không muốn học!"
Hiếm khi thấy cô nương này nổi nóng như vậy, khóe môi Tạ Uẩn càng cong hơn, giọng nói thì kiêu ngạo xen chế nhạo, thong thả cất lời: "Trừ khi A Hàm cam tâm trở thành một ngu dân."
Bị người dắt mũi, sống trong vùng trời chật hẹp, chỉ biết đói no, đời như cánh ve, ngắn ngủi buồn cười.
"Ngu dân…" Trương Tĩnh Hàm nhớ lại cuộc tranh luận trên sườn núi, đột nhiên cứng họng.
Nàng biết mình không nói thắng được hắn, bèn quay đầu cúi mặt đi thẳng.
"Bắt đầu từ ngày mai, chớ có lười biếng."
Khoảnh khắc nàng xoay người, một luồng kh*** c*m dâng lên trong lồng ngực Tạ Uẩn. Khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt bám theo nàng, lưu lại một chút rồi rời đi.
Hắn thích cảm giác này, vừa khống chế vừa âm thầm chiếm hữu con mồi, in lên nó dấu vết riêng thuộc về mình.
Còn với một nữ tử nông gia bình thường, được Thất lang gia đích thân chỉ dạy… không khác nào vận khí trời ban, hiếm có khó tìm.
Dẫu vậy, Trương Tĩnh Hàm chỉ muốn tránh hắn thật xa.Cùng dưới bầu trời đêm ấy, Trương Song Hổ và năm người trong thôn đang đi trên con đường cách thôn Tây Sơn mấy chục dặm, ai nấy đều nặng trĩu tâm tư.
Mấy ngày đường vất vả, cả cơ thể lẫn nỗi lòng đều mệt mỏi, chỉ hận không mọc thêm đôi cánh bay thẳng về nhà.
Thế nhưng, họ lại không mang về được một tin tức nào khiến người trong thôn an lòng.
Nghĩ đến đó, một thanh niên trẻ bật khóc. Ca ca ruột của cậu ta cũng nằm trong nhóm mười ba người bị bắt đi đợt ấy, giờ trở về biết ăn nói thế nào với cha mẹ đây?
"A Xuyên, đừng khóc nữa, coi chừng thú dữ nghe thấy." Một người chú họ của Lưu Xuyên vỗ nhẹ vai cậu, trong mắt cũng chất nỗi buồn.
Họ vất vả hỏi han khắp nơi, kết quả lại… như treo tim người trên lửa, lên chẳng được, xuống cũng không xong.
"Trời tối rồi, ai cũng mệt, nghỉ một lát thôi." Trong lòng Trương Song Hổ càng thêm khó chịu, nhưng là trụ cột của cả nhóm, suốt đường ông vẫn giữ bình tĩnh, giờ chủ động dừng lại, tìm một mảnh đất trống để nghỉ ngơi.
Mọi người phân công nhau rõ ràng: người đi lấy nước, người nhặt củi, nhóm lửa, dựng bếp, chẳng bao lâu đã nấu được một nồi canh thịt. Họ lấy bánh mạch nướng sơ qua lửa mà ăn cùng, lặng lẽ dùng bữa tối.
"Không có tin tức cũng còn đỡ hơn mấy thôn bên Vương Pha, gần nửa số người đều mất mạng rồi…" Nam nhân lớn tuổi nhất đấm nhẹ lên chân, là người đầu tiên phá tan im lặng.
Giọng ông đầy xót xa, gương mặt mang nét từng trải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!