Thân hình Tạ Uẩn cao gầy mà rắn rỏi, Trương Tĩnh Hàm cõng hắn, cả người dường như bị bóng hình hắn che khuất, chỉ còn hơi thở gấp gáp của nàng là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của chính mình.
Nàng gian nan cõng hắn đến đầu lối ra khỏi núi thì Đại Ngưu nhà Lưu nhị bá trông thấy, vội quay về gọi cha mẹ mình.
Khu vực gần sườn núi chỉ có hai nhà là nhà nàng và nhà Lưu nhị bá. Trương Tĩnh Hàm chẳng nhớ rõ kiếp trước có gặp Đại Ngưu hay không, chỉ lo giải thích nguyên do cho Lưu nhị bá và thím Tần vừa chạy đến: "Con tìm thấy người trong rừng tùng, nhìn y phục thì chắc là bậc quý nhân. Nhị bá, nhờ bá giúp con đưa người vào nhà. Còn thím Tần, nhờ thím mời Hương lão đến giúp."
"Còn thở, nhưng bị thương nặng lắm."
"Đúng là bậc quý nhân thật, tôi đi gọi Hương lão ngay đây."
Hai người vừa đáp lời vừa chia nhau hành động. Với sự giúp sức của Lưu nhị bá, nam nhân còn đang bất tỉnh được đặt nằm trên chiếc giường duy nhất trong nhà, Trương Tĩnh Hàm thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như được giải thoát.
Một khi thân phận quý nhân được xác thực, Hương lão tám chín phần sẽ đưa hắn về nhà mình chăm sóc. Từ đó về sau, giữa hai người sẽ chẳng còn liên quan.
Ấy là chút thiện ý cuối cùng nàng giữ lại cho hắn.
Trương Tĩnh Hàm liếc qua gương mặt sâu sắc và tuấn mỹ của hắn, chỉ nhìn thoáng rồi lập tức quay mặt đi.
"Ôi chao, bộ dạng của hắn đúng là tuấn tú phi phàm." Khi Lưu nhị bá thấy rõ khuôn mặt quý nhân, lập tức tin ngay lời Trương Tĩnh Hàm. Trong vòng mười dặm tám thôn nào có ai tuấn tú đến thế.
Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm im lặng. Dung mạo phong tư của Tạ gia Thất Lang quả thực không thể phủ nhận.
Một lát sau, Hương lão của thôn Tây Sơn được thím Tần mời đến. Ông là bậc trưởng bối trong dòng họ nhà họ Lưu, tuổi tác lớn hơn cả Lưu nhị bá, cằm để chòm râu bạc trắng. Cạnh ông còn có một nam tử trung niên vạm vỡ là con trai thứ của ông.
Lưu nhị bá cung kính gọi Hương lão là Ngũ thúc phụ, còn Trương Tĩnh Hàm gọi là Thúc công.
"Ngũ thúc, đây chính là quý nhân mà A Hàm cứu được. Con bé tốt lắm, sáng nay tìm giúp nhà tôi con gà chạy mất, rồi lại cứu người về." Thím Tần vội vàng khen ngợi Trương Tĩnh Hàm, lo Hương lão sẽ trách nàng nhiều chuyện.
Vì Trương Tĩnh Hàm là một sự tồn tại đặc biệt ở thôn Tây Sơn. Nàng vốn không phải người bản thôn, mà là con của một nữ nhân thôn Tây Sơn lấy chồng sang thôn Đông Sơn.
Từ khi còn nhỏ được đưa trở lại thôn Tây Sơn, chuyện ấy từng gây tranh cãi giữa hai thôn.
Ban đầu, nhờ thể diện của cậu nàng là Trương Song Hổ, Hương lão cũng đối xử coi được. Nhưng bốn năm trước, nàng cắt đứt quan hệ với nhà cậu, bị đuổi đến sống ở sườn núi hẻo lánh, thái độ của Hương lão với nàng cũng thay đổi, cho rằng nàng là thứ vong ân phụ nghĩa, nuôi không ra gì.
Duy chỉ có thím Tần ở cạnh nhà nàng là thật lòng thương nàng, lo nàng bị trách mắng nên vội lên tiếng nói đỡ trước.
Trương Tĩnh Hàm mỉm cười đáp lại lòng tốt của thím Tần. Quả nhiên, nàng nghe thấy giọng lạnh nhạt của Hương lão vang lên: "Tốt hay không lão phu nhìn không ra, nhưng không hiểu quy củ thì chẳng phải chối, làm lão phu bao lần mất mặt trước Lý Chính rồi. Chỉ mong mùa thu thuế này đừng có khiến thôn Tây Sơn ta phải nộp thêm phạt lương nữa."
Theo luật lệ đương thời, nữ đến mười bảy tuổi chưa gả đi thì phải nộp một hộc kê mạch.
Trương Tĩnh Hàm nay mười chín, đã nộp phạt hai năm hai hộc kê mạch, nếu trộn thêm rau dại và đậu, đủ để một người ăn no nửa năm không đói.
Cho nên cũng không trách Hương lão nổi giận đến vậy, e rằng khắp cả huyện Vũ Dương này, nữ nhân mười chín tuổi còn chưa thành thân chỉ có mình nàng. Trong cảnh mùa màng hiện tại, một hộc kê mạch cũng có thể cứu mạng người ta đấy.
Mặc dù mỗi mùa thu thuế, một hộc lương phạt ấy đều do chính Trương Tĩnh Hàm tự mình gánh vác, chưa từng làm phiền dân làng Tây Sơn nửa phần.
Thế nhưng, người ta không ưa thì vẫn là không ưa.
Đối mặt với lời quở trách của Hương lão, vẻ mặt Trương Tĩnh Hàm vẫn không đổi, nụ cười nhẹ nhàng như cũ, nàng khẽ nói: "Có lẽ nên xem vết thương của quý nhân trước. Cháu kiến thức nông cạn, chẳng dám quyết chuyện lớn, phải phiền Thúc công định đoạt việc chữa trị."
Hương lão hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đem ánh mắt chuyển về phía nam nhân nằm trên giường.
Ban đầu ông còn cho rằng Trương Tĩnh Hàm và thím Tần khoác lác, chẳng hề tin tưởng. Nơi sơn dã nghèo khó như bọn họ làm gì có chuyện quý nhân giá đáo.
Nhưng giờ xem kỹ, ông lập tức giật mình.
Đường nét tuấn tú khác thường, tóc búi ngọc quan, lưng đeo bội ngọc, trên thân mặc áo bào thẫm màu thêu ẩn văn, ngay cả quan huyện lệnh trên huyện mà ông từng diện kiến cũng kém xa vài phần. Thân phận của người này tuyệt đối không tầm thường.
Sau kinh ngạc là vui mừng, nếu ông giúp quý nhân trị khỏi thương, chẳng phải lập được công lao lớn hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!