Chương 18: (Vô Đề)

Tìm người thân cho hắn?

Tạ Uẩn nhìn nữ tử nông gia luôn tự khiến bản thân mình trông chật vật ở trước mắt, trong giây phút ấy, dường như hắn đã hiểu thấu ý nàng.

Nàng ghét bỏ hắn là gánh nặng, muốn nhanh chóng phủi tay!

Khoảnh khắc đó, hơi thở quanh hắn như hòa làm một với con sài đầy tà khí vừa chết khi nãy, khiến người ta rùng mình.

Tim Trương Tĩnh Hàm chùn xuống, nàng vội đổi giọng, lông mi khẽ run, khe khẽ nói: "Lang quân, ta sống một mình đã bốn năm rồi… thật ra, nhiều lúc rất cô đơn."

Nàng biết muốn đánh lừa được hắn, phải nói ra lời chân thật, không được dùng dối trá.

"Ta thường ghen tị những thiếu niên trong làng, có cha mẹ thương yêu, dù cũng phải đóng thuế ruộng thuế thân nhưng họ được vô tư sống vui vẻ. Còn ta không có ai thương yêu, lại còn khiến… người tốt với ta thất vọng."

Giọng nàng nghẹn lại, rồi giọt nước mắt trong veo trượt xuống, rơi lên mu bàn tay Tạ Uẩn.

Sắc mặt hắn không đổi, nhưng hơi thở khựng lại rồi trở nên nặng nề. Trước mắt hắn, nàng nhỏ giọng khóc, giãi bày nỗi buồn và cô độc.

"Nhưng mà lang quân thì khác, ta vốn bạc mệnh, không có ràng buộc ruột thịt, còn lang quân nhất định có cha mẹ thương yêu, huynh tỷ đệ muội kính trọng, sao có thể ở lại chốn hoang vu thưa thớt người qua như nơi này?"

Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu, thêm một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Nàng mỉm cười, ánh mắt hướng về xa xăm: "Lang quân nên ở thành Kiến Khang phồn hoa tột bậc trong miệng Mạnh đại phu kia, ngắm phong cảnh tráng lệ mà người đời chỉ có thể ngước nhìn từ xa."

Tìm người thân càng sớm, càng sớm trở về nơi phồn thịnh xứng đáng với hắn, một chút thương tích cỏn con đâu thể trói buộc con chim bằng bay lên chín tầng trời.

Nàng quay sang, chân thành tán dương: "Lang quân là phượng hoàng, chí lớn tung trời, sáng rực đầy kiêu hãnh."

Còn nàng chỉ là một điểm dừng bé nhỏ trên hành trình của hắn, không đáng để tâm, không đáng bận lòng.

Mèo mun nghiêng cái đầu nhỏ xinh, tò mò quan sát hai con người đột nhiên im lặng, nó không hiểu vì sao đường xuống núi đang đi lại dừng giữa chừng.

Đặc biệt là nam nhân kia, khi nữ tử loài người cúi đầu sắp xếp mớ cành thông, ánh mắt đen sâu của hắn khiến nó liên tưởng đến sói vương ở sâu trong rừng, khi sói cái bị thương hoặc đau đớn, sói vương cũng từng mang ánh mắt giống hệt như thế.

Là sự che chở của giống đực dành cho giống cái sao?

Trương Tĩnh Hàm dùng dây gai kéo theo cả đống đồ nặng, còn Tạ Uẩn thì chậm rãi đẩy xe, giữ khoảng cách một bước với nàng.

Đúng lúc đó, con trai của Hương lão là Lưu Đồ vác một thạch kê mạch đi tới, thấy quý nhân đang trên con đường nhỏ vào núi, sắc mặt hắn thoáng đổi.

"A Hàm, chân quý nhân đang bị thương, sao có thể để người ta theo ngươi vào núi được chứ?" Hắn cứ ngỡ là do Trương Tĩnh Hàm mở miệng đòi hỏi, bèn hạ giọng trách móc nàng.

Trương Tĩnh Hàm cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì, không hề biện giải cho mình: "Đồ thúc, lần sau ta sẽ không làm thế nữa."

Lưu Đồ thấy nàng nhận sai nhanh như vậy, cũng đặt bao kê xuống, giúp nàng kéo những cành thông và khúc gỗ vào trong nhà.

"Ngươi định dùng cành thông hun heo rừng thành thịt khô à?"

"Vâng, ta nhặt được nhiều cành thông, thúc cần thì có thể mang về một ít."

Lưu Đồ gật đầu, bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt sắc bén, hắn do dự một lát rồi hỏi xem nhà nàng có thiếu thứ gì không.

"Trong làng chỉ có nhà thúc và nhà Trịnh gia là có giấy bút mực, ta có thể mượn hai tờ giấy được không?"

Nghe Lưu Đồ hỏi, Trương Tĩnh Hàm hơi ngại ngùng nói, nàng là người đã nghĩ đến việc gì là phải làm cho bằng được.

Giấy là thứ vô cùng quý giá, nhà hắn luôn giữ gìn cẩn thận, chẳng mấy khi đem ra dùng. Mượn người khác ư? Lưu Đồ miễn cưỡng đáp ứng cũng là vì nể mặt Tạ Uẩn.

"Cảm ơn Đồ thúc, vài hôm nữa ta sẽ trả lại."

"Không cần đâu, quý nhân mà cần thì ngươi cứ nói, chẳng đáng để trả lại làm gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!