Cách Trương Tĩnh Hàm và mấy thiếu niên chừng vài chục bước, một cọc gỗ tròn đã được dựng đứng.
Nàng thả lỏng tay, mũi tên lập tức phóng đi, chuẩn xác c*m v** đúng tâm của khúc gỗ.
Lông vũ nhẹ run, mọi người đều ngẩn ra.
Đến lúc Trương Xuân Nhi phản ứng lại, lập tức mừng rỡ hô lên, chạy lại xem thì thấy mũi tên đã cắm ngập hết thân vào gỗ, nàng kéo thử mà không nhúc nhích.
Mấy thiếu niên khác cũng thử sức, nhưng chẳng ai rút được mũi tên ra.
Chờ họ thử chán, Trương Tĩnh Hàm im lặng bước tới, tay nắm thân tên, hơi dùng lực mũi tên đã trở lại trong tay nàng.
Tinh thần mấy thiếu niên lập tức phấn chấn, vây thành một vòng quanh nàng xin học.
Nhà ai có cung thì cầm cung, không có thì cầm thương gỗ, thay nhau đâm vào khúc gỗ tròn.
Thím Tần tay vẫn đang se dây gai, thấy con trai mình là Đại Ngưu cũng cầm cành cây làm bộ ném lấy ném để, không khỏi mừng rỡ. Bà vẫn nói A Hàm là cô nương nổi bật nhất mười dặm tám thôn, thuật bắn tên được truyền từ Trương Song Hổ, đúng là có bản lĩnh!
Đáng tiếc, phần lớn người trong thôn đều vì nàng là nữ nhi mà xem thường.
Ngay cả mợ nàng cũng vậy… Thím Tần mỉm cười ngồi xuống cạnh Lưu Bình Nương, vừa khen trượng phu Trương Song Hổ biết dạy dỗ, vừa nói: "Bình Nương cũng nuôi dạy khéo quá, khiến ta ngưỡng mộ vô cùng."
"A tẩu quá mức khiêm tốn rồi, Đại Ngưu cũng là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện." Lưu Bình Nương thản nhiên đáp, nếu không phải vì chuyện lợn rừng phá ruộng quá nghiêm trọng, mà A Hổ lại rời làng hỏi thăm tin tức con lớn, bà tuyệt sẽ không để con cái mình đến gần con sói mắt trắng kia.
"Ôi, A Hàm bận tối mặt tối mũi, đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn, vừa nãy tôi thấy con bé đói đến mức ngấu nghiến nuốt vội quả trứng, nhìn mà nghẹn thay." Thím Tần vẫn không từ bỏ ý định nói tốt cho Trương Tĩnh Hàm trước mặt Bình Nương.
Lưu Bình Nương không hề phản ứng, tay vẫn đều đặn xe sợi gai mà Hương lão giao.
Thấy vậy, thím Tần đành thở dài tiếc thay cho cô cháu gái, muốn được Bình Nương tha thứ đúng là không dễ dàng.
Nhưng chữ "nghẹn" kia không phải là vô ích.
Tạ Uẩn thu ánh mắt vẫn dừng ở một chỗ, khẽ mỉm cười, sai người mời Hương lão đến rồi nói bằng giọng nhã nhặn: "Trời nóng, chi bằng nấu ít canh giải nhiệt cho dân làng dùng, cũng để họ nghỉ ngơi chút."
Hương lão nhìn thấy mồ hôi ai nấy đều rịn trên trán, cung kính đáp ứng.
Không bao lâu sau, hai chum lớn được người ta hợp sức khiêng ra, bên trong là canh đậu xanh mát.
Người trong thôn tạm dừng việc, về nhà lấy bát, từng muỗng từng muỗng uống canh dưới bóng dâu mát mẻ, cũng xem như khoảnh khắc thư thả hiếm hoi.
Trương Tĩnh Hàm không tiện về nhà, dùng cái bát mà biểu muội Xuân Nhi dúi vào tay, nàng liếc khẽ về phía mợ, thấy mợ đang buộc tóc cho Hạ Nhi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Canh đậu xanh có chút ngọt dìu dịu, nàng rất thích, ngồi dưới bóng cây dâu cả người như thả lỏng.
Cho đến khi Tạ Uẩn đẩy xe lăn tới gần, cúi mắt nhìn nàng uống canh.
Sự hiện diện của hắn quá rõ ràng, không thể nào không nhận ra, Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: "Lang quân nắm chắc việc đối phó với hơn hai chục con lợn rừng kia chứ?"
Kiếp trước cũng đã phá được lợn rừng, kết cục mọi người đều vui vẻ nhưng khi đó cậu nàng còn ở trong làng.
"Chẳng phải A Hàm đã nói tin tưởng ta ư? Nay sao còn hỏi lại như vậy?" Tạ Uẩn một tay đặt lên bánh xe, nửa người nghiêng về phía nàng đang ngồi, tán dâu che khuất bóng dáng hai người, đồng thời cũng khiến nàng như bị hắn vây kín trong một khoảng không chật hẹp.
Sau lưng nàng là cây dâu, trước mặt lại là gương mặt hắn gần trong gang tấc cùng ánh mắt bức bách không tha.
Hắn lại tiến thêm một bước, khiến cả người Trương Tĩnh Hàm run lên sợ hãi, muỗng canh trong tay rơi thẳng vào bát.
Gần quá rồi, gần đến mức nàng có thể nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Uẩn.
"Ta đương nhiên… tin lang quân, chỉ là số lượng lợn rừng hơi nhiều, ta lo dân làng sẽ có người bị thương." Trương Tĩnh Hàm cố gắng lựa lời, nhẹ giọng nói, "Lang quân còn chưa khỏi hẳn, buổi tối nên ở nơi an toàn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!